Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương

Chương 8: Hoa nhài và hoa bỉ ngạn




Nếu ví cuộc đời tiên nhân như một đoá hoa, thì là đoá hoa trắng ngần thiên trường địa cửu. Nếu ví ma tộc như vậy, thì bọn họ chỉ xứng là đoá bỉ ngạn đầy độc tố mọc đầy nơi địa ngục. Ma tộc không phải chỉ có những người tự nguyện nhập ma, bách tính thường dân ở đây hầu hết là do ảnh hưởng bởi ma chú của Văn Đô đại đế. Bất kì ai sống trong khu vực này đều nhập ma, nhưng không có tâm ma. Lộ Thương Nguyệt trước kia cũng là thiên tộc, thân mang danh con gái của hoả thần lại vì hận thù của gia tộc mà biến thành bộ dạng như bây giờ. Cái gì mà trượng nghĩa quên mình, vì chúng sinh bát hoang cuối cùng cũng là tự hy sinh mình mà không có danh phận. Lão thiên đế cao cao tại thượng kia, vốn chỉ là kẻ núp sau lưng, hèn nhát ấy vậy mà lại được tung hô như chiến thần, chỉ có hoả tộc ta hy sinh mà vẫn mang tủi nhục

Chỉ có trở thành người mạnh nhất mới bảo vệ được tất cả những người cô yêu mến. Những tưởng bản thân gặp được chân ái đời mình, không ngờ bị phản bội thê thảm. Đưa những người cô muốn bảo vệ lần nữa rơi vào cuộc sống ngục tù. Lần này, dù có thịt nát xương tan, Lộ Thương Nguyệt đã thề sẽ lấy lại danh dự năm xưa đánh mất, tìm lại công đạo cho gia tộc

Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, thần hồn quay cuồng, toàn thân nóng rát như chìm vào ngọn lửa hồng hoang, cuối cùng không chịu được mà gục xuống bất tỉnh

-----------------------_-----------------------_----------------------

Sau hai ngày vật vã ở trường thi, Dã Thụy Yên hớn hở trở về. Người đầu tiên mà y muốn gặp chắc chắn chỉ có một, trong đầu đã tưởng tượng ra ngàn câu nói, ngàn giai thoại. Chạy thẳng vào căn nhà trống mà gọi lớn: A Nguyệt, A Nguyệt....

Tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà, một chiếc bóng cũng không nhìn thấy. Trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ đáng sợ mặt y cứng đờ, lạnh ngắt, y nhìn thấy vết máu văng phía chân giường đang loang lổ.Nghĩ đến biểu hiện lúc trước của cô, trong lòng không khỏi sợ hãi... Ngay trong đêm tối, y tìm khắp những nơi cô có thể đến, tất thảy những đại phu trong thành y đều gõ cửa

Tại Dược cốc, thân thể mảnh mai được đặt trên chiếc giường băng lạnh lẽo, gương mặt đã trở nên hồng hào hơn. Lộ Thương Nguyệt tỉnh dậy, cố gắng nhấc tay lên. Cùng lúc đó, Lạc Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt cô

- Ngươi làm ta giật mình đấy

- Gan người to như vậy, chỉ vì chút này mà giật mình ư?

- Ta đang ở...

- Tôn chủ đang ở Dược cốc của ta, tốt nhất trong vòng hai tháng người phải ở đây dưỡng thương. Ta nhất định sẽ đưa người quay lại hào quang thuở ban đầu

- Nhưng ..



- Không có nhưng, xin người hãy tin thuộc hạ

Lộ Thương Nguyệt đắn đo một chút, cũng đành đồng ý. Nếu thời gian này thực sự có ích, chắc chắn sẽ không phiền lòng chuyện của bản thân nữa. Ta thực sự mong chờ ngày mà thời kỳ đỉnh cao của mình quay trở lại

Mà hình như, ta đã quên một điều gì đó...

Là gì nhỉ?

Có một hình bóng mập mờ của nam nhân nào đó

Hình như rất thân quen

Nhưng...là ai mới được...

---------------------------_----------------------------------

Khoác trên mình bộ long bào lộng lẫy, ngồi trên ngai vàng vạn người thèm khát, gương mặt hoàng đế lại trông phúc hậu hiền lành

-Tham kiến bệ hạ

Dã Thụy Yên quỳ bái dưới chân thiên tử, trong lòng lo lắng không nguôi. Tuy đã vượt qua khoa cử, trở thành trạng nguyên như mong muốn nhưng đây là lần đầu tiên được bái kiến thiên tử. Bộ y phục xanh khảm gấm dài quá mắt cá chân, chứa đựng một sức nặng vô hình đè lên vai của thiếu niên chân chất thật thà. Y cúi mãi không dám ngẩng cao mặt lên, từ đầu đến cuối đều khệ nệ kính thưa



- Trẫm đã xem bài luận của khanh, thật sự rất vừa ý trẫm. Văn chương bay bổng, từng câu chữ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Nét bút uyển chuyển, điêu luyện như phượng múa

- Tạ bệ hạ khen ngợi

- Dã Thụy Yên sao... Sau này ngươi hãy làm đi theo tướng gia, giúp ích cho triều đình

- Vâng...

Sớm nghe trong triều có nhân vật lừng lẫy, văn võ song toàn, mưu trí hơn người. Không ngờ lại có cơ hội học hỏi với người này

- Ái khanh năm xưa đèn sách ở đâu, sư phụ ngươi là người như thế nào?

- Bẩm bệ hạ, thần trước kia chỉ là một tiều phu, may mắn gặp được một người tốt, là nàng đã dạy bảo thần. Thần có ngày hôm nay, đều là nhờ công lao của nàng ấy

- Là nữ nhân sao? Lẽ nào là phu nhân của ngươi?

- Dạ thưa không phải. Nàng là cô nương trong trắng, chỉ là có duyên gặp gỡ. Bây giờ nàng có lẽ đã trở về nơi mà nàng thuộc về

Dứt câu, ánh mắt y trùng xuống, trong lòng có cảm giác nặng nề. Ta nhận ra, ta thực sự rất nhớ nàng....

- Nếu đã vậy, thấy ngươi vẫn còn đơn độc một mình, trẫm sẽ làm chủ ban hôn cho ngươi. Anh tài tuấn tú chắc hẳn các thế gia vọng tộc sẽ không muốn để lỡ ngươi

Dã Thụy Yên hốt hoảng, quỳ rạp xuống, vội vã giải thích: Bẩm bệ hạ, thần mới vào quan trường không lâu, còn nhiều điều phải học hỏi, không dám lơ là. Chuyện thành gia lập thất, xin bệ hạ hoãn lại...