Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 89: Kết thúc




“Anh cùng hắn rốt cuộc có liên hệ gì?”



“Hắn là Đồng Mệnh giả của ta.” Tiểu Ngân trải qua đoạn thời gian cùng Vua Vong Linh chiến đấu này, đối với chuyện tình đã có đủ hiểu biết. Dù sao, giữa bọn họ là chiến đấu về mặt vị linh hồn, vì thế rất dễ từ trong linh hồn đối phương tìm được một số thứ.

“Cái gì là Đồng Mệnh giả?”



“Giới Vong Linh cùng đại lục là hai thế giới ảnh hưởng lẫn nhau như hai thế giới chiếu ảnh, vì thế tồn tại rất nhiều Đồng Mệnh giả. Tỷ như nói ta cùng Vua Vong Linh, ta thành Vua ma thú, hắn thành Vua Vong Linh. Ta tiến vào Thần cấp, hắn cũng vào không lâu sau tiến vào Thần cấp. Chúng ta luôn có vận mệnh tương tự, mặc dù không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng mà cũng sẽ không đi lên con đường trái ngược. Một phần nhỏ có thể sẽ không giống, nhưng mà quỹ tích cơ bản của vận mệnh cũng là tương đồng.”

“Như vậy nếu nói hắn bị tiêu diệt, vậy anh…”

“Em nghĩ rằng ta và em sẽ hoàn toàn tùy ý vận mệnh bày bố sao? Trước kia không biết thì không tính, hiện tại biết rồi ta đương nhiên sẽ không lại chịu ảnh hưởng.” Nói xong, Tiểu Ngân khinh thường cười, “Dù sao thẳng đến nay cũng đều là hắn chịu ảnh hưởng của ta không phải sao, ta cuối cùng cũng vẫn có thể đi trước hắn, tiến vào Thần cấp là thế, có được em cũng là thế, cho nên hắn mới có thể như vậy không phục đi!”

Trách không được luôn cảm thấy Vua Vong Linh đối với hai người bọn họ thái độ có chút kỳ quái, hóa ra là như thế.

Bạch Hành lúc này mới giật mình hiểu ra.

“Vậy nguyên nhân Đại Chiến thì sao?”

“Về Đại Chiến, lại nói tiếp còn có chút phức tạp. Em đã biết nguyên tố là có sinh mệnh đi?”

Bạch Hành gật đầu.

“Sáu nguyên tố chính trên đại lục đều có một người nắm giữ, tục xưng cũng chính là Sứ (đại diện) nguyên tố. Giới Vong Linh cũng có tồn tại đồng dạng, Sứ nguyên tố vong linh. Có thể nói Sứ nguyên tố là tồn tại rất lớn mạnh của hai thế giới, cho dù ta cũng còn kém xa lắm.”

Bạch Hành cả kinh.

“Anh gặp qua Sứ nguyên tố?”

“Đúng vậy, khi ta còn nhỏ.”

Trời a, đây thật đúng là tin tức lớn! Bạch Hành thừa nhận mình bị chuyện này rung động…

Sứ nguyên tố đó…

Cho dù Bạch Hành là hộ ngoại lai đối với uy danh Sứ nguyên tố cũng là như sấm bên tai, Sứ nguyên tố có thể nói là nắm trong tay toàn bộ người thế giới này, trước kia Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lập xuống khế ước linh hồn chính là nhận sự quản chế của Sứ nguyên tố.

Nghĩ tới đây, Bạch Hành đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Anh cơ hồ quên mất chuyện khế ước linh hồn, nói cách khác nếu Tiểu Ngân bị tiêu diệt, anh cũng không có thể có cơ hội tự bạo để trọng thương Vua Vong Linh, bởi vì tồn tại của khế ước linh hồn, anh sẽ cùng Tiểu Ngân đồng sinh đồng tử. Tiểu Ngân nếu nói chết, anh sẽ không sống lâu quá một giây.



Là quên, hay là cố ý xem nhẹ đây?

Chính Bạch Hành cũng nghĩ không rõ lắm.

Chẳng qua, cũng không sao cả, dù sao hiện tại chuyện đã kết thúc rồi. Mặc dù không phải kết quả tốt nhất, ít nhất không phải quá xấu.

Nghĩ đến đây, Bạch Hành có chút tim đập dồn nhanh hơn lại bình ổn xuống.

“Rồi sau đó? Sứ nguyên tố cùng Đại Chiến có quan hệ gì?”

“Các loại nguyên tố trên đại lục trước kia là sẽ không dễ dàng vùi tắt, nhưng mà giữa sáu nguyên tố chính cùng nguyên tố vong linh lại có thể cắn nuốt lẫn nhau. Nguyên tố vong linh mạnh mẽ hơn bất cứ sáu nguyên tố chính nào đơn độc một loại, nhưng nó lại không phải đối thủ của sáu nguyên tố chính trở lên, hơn nữa cho dù là sáu nguyên tố chính hay là nguyên tố vong linh đều không thể tự nó mở tường không gian.”

“Vì thế, đám Vong Linh sẽ ở trong thời gian năm trăm năm tích trữ toàn thực lực, sau đó mở tường không gian?!”

Bạch Hành kinh ngạc hỏi.

“Ừ.”

“Nhưng mà, chuyện này đối với Vong Linh không có lợi ích gì. Bọn nó không thể tìm được thứ gì, trừ cái chết.”

“Giới Vong Linh cùng bên đại lục không giống nhau, cuộc sống của bọn nó đơn điệu mà nhàm chán, trên thực tế, chiến đấu là giải trí duy nhất của bọn nó. Cho nên Vong Linh đối với chuyện này mà nói đi tiến công đại lục cho dù có hay không từ trên chiến trường sống trở về đều không sao cả, bởi vì sinh mệnh của bọn nó quá dài lâu, mà cuộc sống của bọn nó lại rất nhàm chán.”

Cư nhiên là lý do như thế này?!

“Rất không đáng!”

“Sao?”