Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 101




Nơi giam giữ nữ nô, nô lệ nằm ở sâu trong tòa thiên sơn tên lão tông chủ bế quan, nhằm mục đích mỗi lần tu luyện lão có thể sử dụng nữ nô làm lô đỉnh tu luyện.

Nguyệt Vô Song ngắm nhìn những nữ nhân hoang dại, tóc tai rũ rượi sống dở chết dở mà lòng tràn ngập phẫn nộ, trong lòng vẫn hi vọng đồng môn vẫn bình an. Nàng đi sâu mấy lầu mới tìm được vị trí đồng môn bị bắt giữ.

" Đại sư tỷ, Cửu sư muội… "

Nguyệt Vô Song kích động nhìn tám thiếu nữ ăn mặc vẫn đường hoàng ngồi trong lồng giam, vẻ mặt đang tràn ngập tuyệt vọng. Nghe được giọng nói của Nguyệt Vô Song, cả tám mỹ nữ đều ngước đầu nhìn thấy Nguyệt Vô Song, tâm tình vô cùng kích động.

" Là Thất sư muội sao… ? "

" Sư tỷ, tỷ chịu khổ sở rồi… "

Nguyệt Lan lắc đầu, nhìn Nguyệt Vô Song thở dài, liếc mắt nhìn Phong Diệt đằng sau có phần sợ hãi.

" Thất muội, chạy mau... vào đây thì không có đường ra đâu. "

" Sư tỷ yên tâm, hắn không dám làm bậy đâu. "

Nguyệt Vô Song liếc mắt qua Phong Diệt làm gã rùng mình, nghĩ đến làm không tốt sẽ có kết quả như tông chủ, toàn thân gã sợ hãi run rẩy, thao tác mau lẹ chạy đến cửa nhà lao, vừa cười vừa lấy lòng Nguyệt Vô Song.

" Tiên tử, tiểu nhân mở cửa ngay… "

Cửa vừa mở, Phong Diệt cười lấy lòng đám nữ Nguyệt Lan làm bọn họ trố mắt có phần không dám tin tưởng. Nguyệt Vô Song vành mắt đỏ hoe, như chợt nhớ gì đó, cơ thể nàng run rẩy chụp lấy cánh tay Nguyệt Lan hỏi.

" Sư phụ… sư phụ người sao rồi? "

Nguyệt Vô Song vừa hỏi, cả tám nữ tử đều im lặng, đặc biệt cửu muội Nguyệt Chi khóc lên nức nở nhìn nhu mì đáng yêu khiến người thương tiếc. Nguyệt Vô Song thấy tỷ muội ai cũng lộ ra bản mặt u buồn như vậy, toàn thân run lên, thật có phần không dám tin.

" Không… sư phụ vẫn bình an mà phải không… !? "

" Thất muội, bình tĩnh đi… sư phụ người đã không còn rồi… "

Nguyệt Lan dù trong lòng dằn vặt đau khổ nhưng vẫn hết sức an ủi Nguyệt Vô Song, tại đây nàng là lớn nhất, phải luôn giữ vững tâm trí minh mẫn dẫn dắt những sư muội của nàng. Cả chín người đều được sư phụ nhận nuôi, tỷ muội bọn họ tư sắc xuất chúng, ai cũng nổi danh khắp Song Thiên Đại Lục, riêng Nguyệt Vô Song là xuất chúng nhất, cả về nhan sắc và thiên phú.

Nguyệt Vô Song dường như quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, nàng cắn chặt răng, cố giữ cho mình tỉnh táo, quay qua Nguyệt Lan dò hỏi.

" Sư phụ, người như thế nào… "

" Sư phụ, người… "

Nguyệt Lan cũng không biết tình trạng sư phụ hiện ra làm sao, cả chín người quay qua nhìn Phong Diệt, gã run rẩy quỳ xuống liên tục nói.

" Ta thật sự không biết… "

" Sư phụ ta bị nhốt ở đâu… ? "

Nguyệt Vô Song lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Diệt, chỉ riêng việc tên này là người Tây Huyết Phái đã khiến nàng thống hận vô cùng. Phong Diệt cũng cảm nhận được sát khí của nàng, không dám chậm trễ liền chỉ một hướng.

" Ở bên dưới… sư phụ ta hình như nhốt nàng bên dưới tầng. "

" Dẫn đường… "

Nguyệt Vô Song lạnh lẽo ra lệnh, Phong Diệt không dám chậm trễ, đi đằng trước. Nơi giam giữ này chia làm nhiều tầng, càng xuống dưới càng u tối, âm lạnh.

Trong một góc phòng tối, Phong Diệt run rẩy chỉ tay vào.

" Ở… ở bên trong. "

" Sư phụ… "

Không kịp để gã nói hết, Nguyệt Vô Song đã phá cửa xông vào, từ trước tới giờ sư phụ nàng vẫn luôn là người yêu thương nàng nhất, thậm chí trong chín tỷ muội thì nàng được sủng ái nhiều hơn cả, có thể xem như mẫu thân của nàng.

Trong phòng u tối không ánh sáng, Nguyệt Vô Song lấy Dạ Minh Châu ra soi sáng, cả căn phòng hiện ra hình ảnh mờ nhạt. Nằm trong góc buồng giam là thi thể đã lạnh của một mỹ phụ, toàn thân đã khô héo như gốc cây khô, y phục trên người đã rách nát dường như không còn mảnh vải.

Nguyệt Vô Song nước mắt lưng tròng, kìm nén không khóc, mạnh mẽ đến bên gần cái xác của phụ nhân. Trong lòng quằn quại đau đớn, quỳ xuống trước mặt, đầu dập mạnh trên nền đất khiến cho trán chảy máu không ngừng.

" Sư phụ, đồ nhi đến trễ làm hại người chết không được tử tế… Đồ nhi có lỗi. "

Cả tám tỷ muội còn lại cũng quỳ xuống ở trước cỗ thi thể dập đầu, bọn họ đều giống Nguyệt Vô Song, vô cùng yêu thương vị sư phụ này. Nguyệt Lan lần này không kìm nén được khóc lên, ôm lấy Nguyệt Vô Song, trong lòng nghẹn khuất một mảnh tâm can.

" Sư phụ vì bảo trì trinh tiết của bọn tỷ… cam chịu khuất nhục, vì bọn tỷ mà từ bỏ tôn nghiêm, một chút cũng không muốn bọn tỷ chịu khổ… "

Nguyệt Lan vừa kể, lại kìm nén không khóc, nhớ lại tình cảnh trước đó mà lòng như dao cắt, Nguyệt Vô Song nằm trong lòng sư tỷ của mình vừa nghe lại khóc.

" Sư phụ dù vậy vẫn nhìn bọn tỷ cười… chưa từng rơi lệ, chưa từng ưu sầu. Người vẫn tin rồi sẽ có một ngày bọn tỷ sẽ được cứu ra… "

Nguyệt Lan vừa nói, những tỷ muội bên cạnh đều khóc lên nức nở, Phong Diệt đứng một bên cũng bị tình cảnh làm cho cảm hóa, trong lòng tràn ngập xấu hổ. Nếu không phải là sư phụ của các nàng tình nguyện làm lô đỉnh thì với tu vi của nàng, làm sao có thể dễ dàng bị đem đi chơi đùa như vậy, tất cả chỉ vì bảo trụ cho đám đệ tử của mình.

Nguyệt Vô Song cũng từ trong ưu thương trở lại, nàng ôm lấy di hài của sư phụ nhìn qua những tỷ muội cố nở ra nụ cười.

" Sư tỷ, sư muội… Sư phụ bên kia nếu biết mọi người vẫn bình an chắc chắn sẽ rất vui… "

" Thất muội… "

Nguyệt Vô Song đi ra khỏi cửa lồng sắt, từng bước bước ra ngoài, đám tỷ muội đều đi theo sau. Nguyệt Chi vừa thấy Phong Diệt trong lòng tức giận, nhặt một thanh kiếm ở góc phòng, oán hận tràn ngập.

" Người của Tây Huyết Phái các ngươi… nợ máu phải trả bằng máu… "

Một kiếm nàng đâm ra không có bao nhiêu lực, đơn giản trên người vẫn còn cấm chế, nhưng Phong Diệt không né, hắn bây giờ mới thấu trước kia có bao nhiêu tàn bạo, có bao nhiêu đau khổ hắn gây ra cho người khác, chẳng phải lúc đầu gã cũng vậy sao, là một kẻ mất đi người thân, đã từng hứa trả thù nhưng không biết từ bao giờ gã đã trở thành loại người mà gã muốn giết kia…

Nguyệt Chi chỉ một kiếm đơn giản đã đâm chết Phong Diệt, nàng cũng không ngờ dễ dàng như vậy. Mắt nhìn tỷ muội đã đi, nàng cũng chạy đi, Phong Diệt nằm đó, lần đầu trước khi chết gã không hề sợ hãi, mỉm cười có phần mãn nguyện.

Dạ Khinh Ưu đứng một chỗ đợi Nguyệt Vô Song, ánh mắt hắn nhìn đám lửa đang nuốt chửng cơ ngơi khổng lồ của Tây Huyết Phái, ẩn hiện không một chút cảm xúc. Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn thấy Nguyệt Vô Song đang ôm lấy một cái xác, vẻ mặt của nàng nhìn hắn có phần vui cười, giống như nàng đang cố làm cho bản thân cười vậy.

" Dạ lang… Cảm ơn chàng… "

Nguyệt Vô Song quả thật rất biết ơn Dạ Khinh Ưu, nhờ hắn mà nàng có thể cứu được tỷ muội đồng môn, nhờ hắn mà nhân sinh của nàng không rẽ vào một góc u ám, nhờ hắn mà công sức của sư phụ rốt cuộc cũng được đền đáp…

" Ta đã nói rồi… Vì nàng là người của ta. "

Bàn tay Dạ Khinh Ưu vén tóc mai đã có phần rối bời của Nguyệt Vô Song, trông có vẻ lạnh lùng mà ôn nhu làm đám tỷ muội đằng sau vô vàn ngưỡng mộ. Nguyệt Lan thật không ngờ người giúp các nàng lại là một thiếu niên tuấn mỹ dường này, trong nhất thời thật có phần khó tin.

" Dạ lang… ta muốn chôn cất sư phụ tại chân núi Vạn Hoa Sơn. "

Vạn Hoa Sơn chính là nơi của sư đồ mười người bọn họ cùng nhau lớn lên, ý nghĩa vô cùng to lớn. Dạ Khinh Ưu không hề có lý do từ chối, gật đầu.

" Được… để ta đưa nàng đi. "

Chỉ một cái phất tay, cả đám người đã xuất hiện trước Vạn Hoa Sơn, tám tỷ muội họ Nguyệt đều kinh hãi năng lực của hắn, đặc biệt cửu muội Nguyệt Chi, hai mắt long lanh nhìn hắn như mọc hoa si vậy.