Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 104




Được hai tháng kể từ khi rời khỏi Song Thiên Đại Lục, Dạ Khinh Ưu cùng chúng nữ tại Phi Nguyệt Đăng khoái hoạt vô cùng. Lúc này Dạ Khinh Ưu vẫn như thường xuyên ngồi trên Phi Nguyệt Đăng nhàn nhã uống trà do Phượng Thiên Nhã pha, đột nhiên ánh mắt hắn chuyển đi. Nhìn về một phương, nơi đó phát ra một loại khí tức khiến hắn bị thu hút.

" Thiên Nhã, tạm thời dừng lại đây… Ta đi qua bên kia kiểm tra thử, tốt nhất tránh xa mảnh đại lục kia ra. "

Dạ Khinh Ưu một bên dặn dò, Phượng Thiên Nhã cúi người, lễ giáo đáp.

" Vâng, chủ nhân. "

" Đi đâu… ta cùng muốn đi. Suốt ngày ngắm nhìn khoảng không tối đen cũng thật nhàm chán. "

Mộng Uyển nghe hắn nói chuyện, phi ra hí hửng nói, Dạ Khinh Ưu cảm thấy với tu vi của Mộng Uyển cũng giúp được ít nhiều liền không từ chối.

Đây là một mảnh đại lục chìm trong một màu u ám, một tinh cầu không có sự sống, từng mảnh lục địa như hòa làm một mảnh đại dương. Dạ Khinh Ưu cùng Mộng Uyển xuất hiện tại đại lục này, chỉ cảm thấy một mùi chết chóc.

Hắn chợt nhớ trước kia Kiếm Si có nói, tình trạng những đại lục khác cũng giống hệt nơi này, không hề có một sinh vật sống.

Mộng Uyển tay bịt mũi, tỏ ra có chút chán ghét.

" Đây rốt cuộc là nơi nào, sao lại thối như vậy… ? "

" Tử Vong Địa Vực… Xem ra có người muốn biến đại lục này thành của 'Vực' của riêng hắn nên mới tốn công làm như vậy. "

Dạ Khinh Ưu trước kia cũng đã tiếp xúc nhiều tà tu, hắn cũng hiểu biết một hai, cách thức tu luyện của đám người kia vô cùng tà ác. Mộng Uyển lâu năm ở trong Long Mộ, không hề biết chuyện ở bên ngoài, đối với tu vi cũng mờ mịt không biết, nàng đạt đến tu vi nhưng hiện giờ cũng do bản thân mà chính là Long.

" Thật chán chết… không có gì vui. "

Mộng Uyển tức giận, hai chân đạp mạnh trên đất tạo một cái hố lớn, máu tươi từ trong lòng đất lan tràn lấp đầy cái hố nàng tạo ra. Mộng Uyển hoảng hốt 'a' một tiếng, không ngờ ngay cả mặt đất cũng đã ngấm tràn huyết tinh, rốt cuộc đã chết bao nhiêu sinh mạng?

Dọc đường tìm kiếm, ngoài tử thi và tử cốt không hề tìm được bất cứ một sinh vật sống nào. Dạ Khinh Ưu mắt nhìn xung quanh một lần nữa, không hề cảm giác được sự tồn tại của người nào. Hắn quay qua Mộng Uyển, tùy ý nói.

" Tiêu diệt mảnh đại lục này đi… mùi tử khí ngập tràn không khí rồi. "

" A… phá hoại, ta cũng rất thích. "

Mộng Uyển vui sướng cười, Dạ Khinh Ưu vừa rời khỏi vùng không gian của tử vực này, Mộng Uyển cũng bắt đầu ra tay, nắm đấm nhỏ bé phang mạnh xuống đất.

Một tiếng 'Ầm' tạo ra âm thanh nứt nẻ của mặt đất, máu tươi từ dưới đất phun trào như dung nham bắn cao cả ngàn trượng, cứ như một cơn mưa máu bao trùm cả không gian. Mộng Uyển bay lên, tay giương ra, một quả cầu màu vàng trong lòng bàn tay ngưng tụ bắn về phía mảnh đại lục.

Một mảng pháo sáng chói mắt, xung kích lan tỏa khắp không gian, một tinh cầu dường như bị nàng dễ dàng xóa bỏ cứ như trước đó chưa hề tồn tại.

" Thật vui, thật vui… "

Tự tay xóa sổ một đại lục từng có sự sống khiến cho Mộng Uyển có điểm phấn khích, cứ như vừa được bộc phát thú tính của bản thân, Dạ Khinh Ưu mặc nàng múa may, ánh mắt đỏ rực của hắn nhìn một đốm nhỏ màu đỏ trong không trung bay vuốt đi. Không thèm nói nhiều, hắn quay qua Mộng Uyển ra lệnh.

" Lập tức quay về kêu Phượng Thiên Nhã đến Lạc Uyên đại lục… ta sẽ đến sau. "

" A… ta cũng muốn chơi. Hứ, dám bỏ rơi bổn long. "

Mộng Uyển nhìn Dạ Khinh Ưu biến mất, nàng biết không tài nào đuổi kịp, chỉ còn biết nhìn theo, rất không tình nguyện quay về Phi Nguyệt Đăng thông cáo cho Phượng Thiên Nhã.

Dạ Khinh Ưu đuổi theo luồng tử khí màu đỏ kia, tạm thời hắn còn chưa ra tay, hắn cần biết rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ. Đuổi theo luồng khí màu đỏ hơn một tháng, cuối cùng hắn đến một thượng vực U Lâm Đại Lục, cũng coi như một mảnh đại lục có tiếng.

U Lâm Đại Lục là nơi giao thoa của các chủng tộc Ma - Nhân - Thiên, tồn tại vô số nền văn hóa khác nhau, là Thượng Vực có ít nhân tộc sinh sống nhất ở Nhân Giới. Khi hắn đuổi theo luồng khí tà dị kia thì nó bay về vị trí của Huyết Cốt Ma Tông, một Cửu cấp thế lực tồn tại ở nơi này.

Xung quanh Huyết Cốt Ma Tông tồn tại một trận pháp Bát cấp - Huyết Phệ Hỗn Linh Trận, tương đương ngăn cản được công kích của Thiên Tôn. Có thể bày bố trận này chứng tỏ đối phương không hề đơn giản.

Dạ Khinh Ưu cũng không cần biết tia huyết khí kia bay đi đâu, hắn đường đường chính chính đi vào trong cửa chính của Huyết Cốt Ma Tông.

Có người nhìn thấy Dạ Khinh Ưu đi vào trong lãnh địa của Huyết Cốt Ma Tông không ngừng than sợ, phải biết ở nơi đây không hề có ai nguyện ý xâm nhập lãnh địa của tà tông này.

" Tên nam nhân kia bị điên rồi phải không, cư nhiên lại dám bay về phía của Huyết Cốt Ma Tông… "

" Chẳng lẽ hắn muốn chết, nhưng về đó so với chết còn thống khổ hơn… "

" Nhìn bộ dáng anh tuấn như vậy mà… thật đáng tiếc… "



Ở trong đám đông hỗn loạn, một người mặc áo choàng đen nhìn thấy Dạ Khinh Ưu bay về hướng đó, cũng lập tức chạy theo. Có người nhìn thấy lại tiếp tục than thở.

" Lại có người muốn tìm chết… "

Những lời than thở này Dạ Khinh Ưu không hề có chút bận tâm, hắn ở trước cổng môn của Huyết Cốt Ma Tông quan sát, cái cảm giác quen thuộc mang lại cho hắn vô vàn khó chịu, khí tức này chính là loại khí tức trên Huyết Ma Vực. Tên lão quái Huyết Cuồng Tà Đế đó bắt đầu xâm chiếm Nhân Giới rồi sao?

" Là ai… Dám xông vào địa bàn của bổn tông. "

Sự xuất hiện của Dạ Khinh Ưu kéo đến hơn hàng ngàn đệ tử Huyết Cốt Ma Tông, tu vi đều trên Địa Huyền, trông về Dạ Khinh Ưu cười âm u, nhìn hắn như một món thịt ngon được bày sẵn ra bàn.

" Hết Luyện Huyết Tông lại đến Huyết Cốt Ma Tông… Thú vị… "

Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt cười, hắn không thèm nhìn mấy tên đệ tử ở đây, bàn tay vung ra, toàn bộ không gian đều rung chuyển, cánh cửa ma tông bị làm cho nát vụn, mà trong không khí tràn ngập khí tức tử vong đáng sợ.

Tất cả đám đệ tử mới đó còn nhìn Dạ Khinh Ưu cười chưa được vài tiếng đã bị biến thành thi thể, máu huyết đều bị hút khô dưới đất, biến thành cái xác rỗng, như cát bụi tan trong không khí.

Răng rắc…

Cả bầu không khí trở nên đậm đặc màu máu tươi hôi thối, trái ngược với cảm giác huyết tinh đầy sát khí có phần 'tinh thuần' của Dạ Khinh Ưu, mùi máu này hỗn tạp ghê tởm và có phần khiến Dạ Khinh Ưu buồn nôn.

Trong mặt đất xuất hiện từng đôi bàn tay to lớn màu đỏ quỷ dị, như có ý thức liên tục đánh vào Dạ Khinh Ưu. Khắp tứ phương tám hướng đều có bàn tay như vậy xuất hiện, hắn biết trận pháp đã được kích hoạt.

Ở trên cao, một lão quái trọc đầu, hai hốc mắt tối om, nhìn già nua lại có phần ma mãnh, đang mặc trên người một huyết phục màu đỏ, tay lăm lăm cây trượng nhìn Dạ Khinh Ưu vừa phẫn nộ lại sợ hãi.

" Các vị rốt cuộc là ai… Sao đến Huyết Cốt Ma Tông ta gây chuyện!? "

" Ta thích thì ta gây chuyện thôi… "

Dạ Khinh Ưu bá khí nói, hắn biết hỏi đám tôm tép này cũng không có nhiều tác dụng, nhìn trận pháp vô số Huyết Sát chi khí đổ ập vào, bầu không khí một màu đỏ, cảm giác thôn phệ máu huyết khắp các phía, dù là Chí Tôn cũng chưa chắc chịu nổi.

Mà lão quái kia thấy Dạ Khinh Ưu khinh khỉnh như vậy, trong lòng một mảnh tức giận, vung vẩy quyền trượng hét.

" Nếu vậy thì làm đồ ăn cho bổn tông đi… "

Dạ Khinh Ưu còn muốn động thì hắn dừng lại, bất ngờ xuất hiện một bóng thân che người, miệng há rộng, hút hết Huyết Sát chi khí vào trong người.

Huyết sát chi khí bị hút hết, trận pháp cũng không thể phát động, không khí dần yên tĩnh trở lại. Lão quái trên không trung bị dọa sợ, nhìn kẻ mặc áo choàng tức giận hỏi.

" Ngươi rốt cuộc là ai… ? "

" Kẻ trả thù… "

Giọng non trẻ có phần khó phân biệt nam nữ vang vọng sau lớp áo choàng, Dạ Khinh Ưu nhìn cũng cảm thấy rất kỳ lạ.