Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 130




Bộ dáng lúc này của Vũ Điệp phải nhu mì hơn nhiều, ngoan ngoãn nâng cao bờ mông cho long đầu dữ dội phá động mà vào. Mái tóc dài như bay trong gió, vài sợi tóc rối dính tại trên má bởi mồ hôi, cặp ngực đào rung lắc đánh qua đánh lại đẹp mắt. Cặp mông trắng chìa ra trước mắt, bóng loáng căng mịn va đập cùng bờ eo của nam tử liên tiếp tạo dâm thanh.

“ Ưm… Ư… Sướng quá… ”

“ Gọi phu quân… ”

Dạ Khinh Ưu gồng mình cày cấy trên thân thể thiếu nữ, ánh mắt thủy chung nhìn thân thể non mềm không một tì vết, cái âm động đầy nước cứ nuốt chặt thằng nhỏ của hắn bên trong. Vũ Điệp đã thấy bên tai bùng bùng, chỉ biết đến thỏa mãn ham muốn hiện tại, cũng không còn rõ hiện tại là muội muội hay là tỷ tỷ, yêu kiều đáp trả.

“ Ư… Phu quân tốt… Chọc thật tốt, muốn chết… Quá sướng, mau đâm mạnh lên… Chiếm lấy thiếp đi… ”

Dạ Khinh Ưu phấn khích vỗ mông nàng, tay bắt lấy một bên chân Vũ Điệp giắt trên vai, để thiếu nữ ngã nửa người, hai tay chống cột giữ thăng bằng, huyệt dâm banh rộng cho hắn nhìn thấy nhục côn ra vào.

Vũ Điệp có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam nhân, đầu óc hỗn loạn một mảnh, xấu hổ lại kích thích, đùi đẹp hiện ra trước mắt tuyệt hảo không gì sánh được. Nhục côn dữ dằn ra vào đánh cho thể xác thiếu nữ run rẩy, dâm thủy phun ra, đạt đến cao trào, âm tinh bùng nổ lần nữa chảy ra ngoài.

“ Ưm… Thiếp muốn ra… Phu quân tốt… Hảo sướng… ”

Vũ Điệp phun trào một lần, hạ thân phun triều bắn ra thủy dịch như mưa dính lên mặt Dạ Khinh Ưu, hắn kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, vừa phấn khích vui mừng, ôm lấy thân thể mềm mại thiếu nữ vào lòng.

“ Phu quân tốt… Hôn thiếp… ”

Vũ Điệp ánh mắt ngập nước, xuân thủy lan tràn, kiều oanh giọng nói như kiều thê làm nũng, Dạ Khinh Ưu cúi đầu cùng nàng hôn môi. Hai tay hắn bế xốc nàng trên tay, dương vật vẫn liên tục va đập vào trong âm đạo, đem nước nôi chảy đầy bẹn đùi thiếu nữ.

Dạ Khinh Ưu đem thân thể Vũ Diệp ngã ra đất, chỉ để điểm tựa lưng, hai cặp chân dài của nàng nâng cao, để cho hắn đóng cọc ra vào. Thiếu nữ xuân quang hiển lộ, đạt đến cực khoái nhân sinh, đã ra nhiều lần như vậy nhưng càng khiến nàng thêm mẫn cảm, môi đào hé mở phun ra lưỡi ngọt.

“ Ưm… Phu quân muốn thao chết thiếp… Muốn sướng chết rồi… Cho thiếp đi… Cho thiếp long dịch quý giá của chàng… bắn ngập trong thiếp… ”

Dạ Khinh Ưu nóng máu, hất mạnh hông, nhấp liên tục làm thiếu nữ huyệt nhỏ tiết thân thêm lần nữa. Hắn gồng mình nhả đạn vào trong người nàng, tử cung vốn hẹp giờ trở nên bành trướng, cất chứa hàng tỷ tinh binh trong đó. “Si Tâm Quyết” cũng vận chuyển, cắt đứt tình duyên với khí vận chi chủ, đem nữ tử hoàn toàn giải phóng.

Thỏa mãn qua đi, cả hai thân thể trần trụi nằm trên đất dính lấy nhau, cũng không biết hai người đã mây mưa bao lâu, chỉ biết tế đàn nơi nơi đều có vết tích hoan ái của hai người. Nếu thần bí nhân kia mà biết chỗ linh thiêng của gã bị hai người đem thành nơi giao hoan thì không biết sẽ biểu lộ gì.

Vũ Điệp sau khi tỉnh táo lại, mới nhận thức rõ mọi chuyện, nàng hai má ửng hồng chôn sâu vào trong lòng ngực nam nhân, không dám ngẩng đầu. Dạ Khinh Ưu cũng tỉnh táo hoàn toàn, ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực.

“ Nàng là tỷ tỷ hay muội muội… ”

“ A… Chàng biết? ”

Vũ Điệp kêu lên, ngước nhìn hắn, vẻ mặt khó tin, Dạ Khinh Ưu khẽ cười, bàn tay bóp lấy ngực thiếu nữ làm nàng kêu lên liếc nhìn hắn trách móc, hắn trở nên nghiêm túc rồi nói.

“ Nàng chính là 'Song Sinh Linh Hồn' phải không… Ta cảm giác linh hồn của nàng rất mạnh. ”

“ Ân, Hoa Hoa Thiên Tộc có một đặc tính rất đặc thù chính là “Song Sinh Linh Hồn” nhưng đòi hỏi mức độ tương thích kỳ biệt… Cũng do thiếp và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên, thấu hiểu nhau rất rõ, cho nên có thể dung hợp linh hồn. ”

Dạ Khinh Ưu gật gù, quả nhiên bản thân phán đoán không sai. Vũ Điệp ngay cả bí mật tối cường nhất cũng nói ra, xem ra nàng đã hoàn toàn chấp nhận hắn. Chỉ là không biết nửa linh hồn còn lại như thế nào. Vũ Điệp cảm nhận hương khí của nam tử, người nàng gọi là phu thân, theo bản năng thâm tình chôn trong ngực hắn, thủ thỉ.

“Thiếp chính là linh hồn chủ thể… Còn bên trong là tỷ tỷ của thiếp.”

“Xem ra tỷ tỷ của nàng không chấp nhận ta.”

Dạ Khinh Ưu cảm giác linh hồn bên trong Vũ Điệp như muốn trốn tránh hắn, Vũ Điệp gượng cười, xẩu hổ nhỏ giọng.

“Tỷ tỷ vốn rất ghét ma tộc, có lẽ tỷ ấy có chỗ không chấp nhận được… Cho nên liền không muốn gặp mặt, phu quân đừng trách.”

Không sao, ta có thể hiểu…”

Dạ Khinh Ưu đứng dậy mặc lại y phục, Vũ Điệp cũng theo đó ngồi dậy tự mình lấy ra một bồ quần áo khác mặc lại. Tuy rằng cả hai đã có quan hệ xác thịt, nhưng vẫn cứ như cũ, Vũ Điệp vẫn giữ trên người vẻ ngượng ngùng.

Sau khi cả hai đã mặc lại y trang đàng hoàng, Dạ Khinh Ưu mới lấy ra bạch sắc ngọc giản, trông về Vũ Điệp hỏi.

“ Nàng cần thứ này phải không… ”

“ Ân, thật ra tỷ tỷ muốn khôi phục thân xác như cũ nhưng cả hai vì đã dung hợp linh hồn nên không cách nào tách ra… Cho nên chỉ có thể mượn nhờ nó.”

Vũ Điệp kể hết mọi chuyện với hắn, làm cho tỷ tỷ bên trong Vũ Điệp oán ngầm không ngớt, không hiểu sao muội muội này dễ bị dụ như vậy, nhưng tuyệt nhiên nàng vẫn không ra mặt. Dạ Khinh Ưu nhíu mắt, lắc đầu nói.

“ Không được, linh hồn cả hai người gắn chặt căn bản là không thể tách rời… Sinh mạng như một, ngay cả “Nghịch Đảo Càn Khôn” cũng không thể làm trái quy tắc. ”

“ Như vậy phải làm sao… ”

Vũ Điệp trông thấy tu vi khủng bố của Dạ Khinh Ưu, liền biết hắn rất đáng tin cậy, lại thêm chuyện vừa xảy ra khiến nàng nghĩ rằng mình là người của hắn. Dạ Khinh Ưu mỉm cười, suy nghĩ một chút lại nói.

“ Nếu tìm tới Âm Ti Giới, tìm lại được một nửa linh hồn bị mất của tỷ tỷ nàng thì có lẽ sẽ trọng tố lại được cơ thể… ”

“ Thật ư… ”

Vũ Điệp hiện lên vui mừng, nàng hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Dạ Khinh Ưu gật gù, lại muốn nàng ở bên cạnh mình, hắn không muốn nàng quay về Hoa Hoa Thiên Tộc, tạm thời giữ ở bên cạnh bản thân, việc nàng có “Song Sinh Linh Hồn” tuyệt nhiên là con dao hai lưỡi.

Mặc dù linh hồn cường đại, thích hợp tu luyện Hồn võ, tu vi và thiên phú cũng được nâng tầm, nhưng cả hai lại phụ thuộc vào nhau, thậm chí nếu không đề phòng thì linh hồn của nàng có thể bị vị tỷ tỷ kia chiếm giữ đoạt lấy. Từ đó vị muội muội hiền dịu này liền biến mất, chỉ còn lại một linh hồn tỷ tỷ không thân quen kia.

Mặc dù khả năng kia rất nhỏ, vì cả hai có đạt được đến trạng thái này phải tin tưởng nhau như một, nhưng hắn không dám coi thường, thậm chí còn có 'Song Sinh Linh Hồn' chính là đối tượng mà mấy tên Ma Đạo thèm khát, nếu chuyện của nàng lộ ra, rơi vào tay kẻ khác, liền không tốt.

Vũ Điệp nghe hắn nói muốn nàng theo bên cạnh, không chút chần chừ liền đồng ý, thiếu nữ mới nếm trải tình đầu không nỡ buông, dĩ nhiên tình lang muốn nàng ở bên, khiến nàng càng cao hứng.

Cả hai nói chuyện một lúc, liền đi ra, Dạ Khinh Ưu chú ý đến, người ở bên ngoài dường như đã đi hết, dược điền cũng không còn một mống cây cỏ, hắn thậm chí còn không bận tâm, lập tức ra ngoài.

Lúc này bên ngoài tòa thành liền run động, nhìn khắp xung quanh một mảnh phế tích. Hắn nhìn thấy máu tươi, có giọng trẻ con khóc, lòng người than trách.

Vũ Điệp vẻ mặt tái lại, nắm chặt áo hắn, vẻ mặt không nỡ nhìn.

“ Thật kinh khủng… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra… ”

“ Có lẽ Cấm thư bị đoạt, đem đến tai ương cho bọn họ… ”

Dạ Khinh Ưu suy đoán, hắn quay đầu không chú ý đến cảnh vật bị tàn phá, mắt lăm lăm quan sát, nhận ra một cảm giác khó chịu, mùi hương nồng đặc vị thuốc, làm hắn khẽ nhíu, lẩm nhẩm.

“ Chẳng lẽ là hắn… ”