Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 165




Bên ngoài thuyền, Tứ Hải Thiên Vương đồng loạt xuất hiện, kéo theo hàng vạn vạn tùy tùng, nổi bão gió xuất hiện chặn đầu tất cả các thuyền tham gia. Tất cả mọi nơi đều bị tập kích, riêng vị trí thuyền Dạ Khinh Ưu đang ở là một màn khiến người rung động.

Một nữ hài tử la lỵ nhìn khả ái đáng yêu, đá một cước quét sạch một đàn hải yêu, vung tay xé nát một mảng địa hải làm kéo theo hàng ngàn yêu thú hóa thành một vùng huyết hải máu tươi. Thậm chí nha đầu đó còn thích chí cười hí hửng, đạp trên biển, ánh mắt nhìn ra xa cười rộng miệng.

" Đến hết đây… Một mình bổn long chấp hết. "

" Nữ oa tử, không tệ… "

Bất chợt mặt biển bị xẻ đôi, ló đầu lên một dáng người màu đỏ, toàn thân giáp đỏ oai vệ, tỏa ra khí thế chấn nhiếp toàn trường. Hùm Cư nghe được tin có người một mình diệt cả một đoàn đội hải yêu, vô cùng tức giận lập tức xuất hiện tại đây, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là một nữ hài, hết sức thanh thuần, tuy nhiên nhìn thấy nàng ra tay lại không dám coi thường.

" A... Một con tôm. "

Mộng Uyển kêu lên, làm Hùm Cư còn đang trong tình trạng cao vệ muốn ngã nhào, từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào kêu hắn là tôm. Hôm nay nữ hài này rất gan, dám đem hắn so sánh với sinh vật hạ đẳng như vậy.

" Nữ oa nhi, muốn chết… "

" Tên này, Hùm Cư - một trong Ngũ Hải Vương sao lại ở đây? "

Mạc Thủy Dao kinh hô, đối với lão yêu quái cấp bậc này, rất ít khi xuất hiện. Hôm nay đồng loạt lại có 'Thủy Xâm Phiên Vũ' so sánh với những lần trước chính là kinh khủng hơn nhiều. Nàng dần cảm thấy có điều không tốt, muốn báo tin về học viện, nhưng Hùm Cư cử động không cho nàng và mấy người ở đây được thoát, chỉ nghe hắn dữ dằn kêu lên.

" Nhân loại dám khinh nhục ta… Đều chết hết. "

" Đồ ngu, ai là nhân loại? "

Mộng Uyển trợn mắt tức giận, khí thế tỏa ra, dù chỉ là một chút đã làm cho Hùm Cư lâm vào trạng thái hoảng loạn, run sợ, nếu có mồ hôi chắc đã tắm ướt người. Ánh mắt vừa va chạm cùng long nhãn của Mộng Uyển, đã hoàn toàn chìm vào sợ hãi.

" Ngươi là long tộc!! "

" Rõ ràng bổn long chính là long tộc… Mắt ngươi mù hay sao mà không nhận ra. "

Mộng Uyển hậm hực nói, Hùm Cư không dám cãi, cũng biết bản tính long tộc vốn cao ngạo, chọc giận nàng chính là không có đường thoát. Trừ khi có huyết mạch thánh thú, nếu không đứng trước thuần long cổ huyết cũng chỉ phát huy được một nửa sức mạnh tối đa.

" Không dám… Tiểu hùm chính là con tôm nhỏ, có mắt trông không thấy thái sơn. Mong long đại nhân đừng chấp nhất. "

Trước đó còn phủ nhận, nay đứng trước Mộng Uyển, Hùm Cư chỉ biết cúi đầu không dám hó hé, Mộng Uyển oai phong hai tay chống hông, cười nhe ra hàm răng trắng lộ ra cái răng nanh nhỏ xinh xắn bên ngoài.

" Tốt, xem ra cũng có chút hiểu chuyện… Từ nay làm tiểu đệ ta đi. "

" A… Chuyện này… "

Hùm Cư giật mình, vốn còn đang là đại vương oai phong, nay lại phải cúi mình đi làm tiểu đệ sau lưng một nữ oa nhi, làm gã khó lòng chấp nhận. Mộng Uyển đột nhiên lại chuyển sang không vui, lạnh giọng trở lại.

" Không muốn thì chết… Bổn long muốn ăn tôm luộc. "

" A… Không không không, tiểu đệ vui quá nên mất phản ứng… Đại tỷ đừng chấp nhất, thật ra ta còn có ba người bạn hữu, tu vi cũng không hề kém. Có thể giới thiệu cho đại tỷ… "

Hùm Cư nhanh mồm đáp, biểu hiện thật có chỗ lươn lẹo, Mộng Uyển "ồ" lên một tiếng, gật gật đầu.

" Cũng đúng… Giới thiệu bạn ngươi qua làm tiểu đệ ta cũng được. "

Hùm Cư quỳ cúi cũng muốn kéo theo người chịu cùng, có như vậy hắn mới cảm thấy bản thân đỡ bị thiệt. Gã ngẩng mặt, cười nịnh nọt, xoa tay nói.

" Vậy để tiểu đệ gọi bọn họ qua… "

Nói xong, Hùm Cư ném một thủy châu xuống biển, một dải huyết sắc kéo dài lan ra xa, mất một lúc để truyền tin đến ba người kia. Mạc Thủy Dao vốn là kinh hãi không nói nên lời, mà tam nữ đồng dạng có phần hơi ngoài ý muốn đối với bá khí của Mộng Uyển. Linh Lung tay xoa xoa đầu Mộng Uyển, cười tinh nghịch.

" Tiểu long nhi, muội thật giỏi… "

" Đừng xoa đầu ta, chỉ có chủ nhân mới được sờ… "

Mộng Uyển một vẻ tức giận, hai chân nhảy cẫng lên, tránh né Linh Lung xoa đầu, hai tay che phủ mái đầu, tuyên bố chủ quyền. Chúng nữ khẽ cười, chỉ có Tiểu Thố Tử là ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, ngẹo đầu.

Ánh mắt Linh Lung bất ngờ chuyển sang Mạc Thủy Dao, cảm thấy Mạc Thủy Dao đang tránh né nàng. Linh Lung mạnh dạn bước tới, nắm lấy tay nàng, mỉm cười.

" Mạc tỷ tỷ, hình như đang tỏ ra càng xa cách với muội… "

" Ta… Tỷ... "

Mạc Thủy Dao không biết nói gì, nàng sợ tiếp cận Linh Lung lúc này làm Dạ Khinh Ưu lại càng thêm chán ghét nàng, hiện giờ nàng chỉ không muốn hắn chán ghét nàng thêm nữa, cho nên hành động có phần cứng nhắc, không dứt khoát như trước được nữa. Linh Lung vòng tay ôm chặt lấy nàng, vui vẻ nói.

" Yên tâm, đại ca ca chỉ không thích tỷ phụ thuộc quá nhiều vào tam đại học viện mà thôi… Tỷ thấy đấy, đại ca ca là loại người ghét phải làm theo chủ kiến của người khác, cho nên nhìn tỷ có phần khó chịu cũng là dĩ nhiên. "

Linh Lung nói một tràng, làm Mạc Thủy Dao tâm can như được thả lỏng, ôm lấy Linh Lung không nói một lời. Mộng Uyển nhìn cả hai ôm nhau thắm thiết, người cười ta vui như thế, kinh ngạc, đầu óc nhớ tới mấy quyển sách lấy từ thư quán, có điểm tương tự, bĩu môi nói.

" Nữ nhân làm như vậy với nhau, gọi là Hoa Bách Hợp sao... Thật mở rộng tầm mắt... "

Nghe Mộng Uyển nói thế, Mạc Thủy Dao hai má đỏ lên, buông Linh Lung ra, nàng có cảm giác quái dị, rõ ràng bản thân cũng không phải cái loại đó, nhưng đối với Linh Lung lại có cảm giác thân thiết vô cùng. Linh Lung thì không thèm quan tâm, quay mặt, hai mắt sáng lên, cười đùa.

" Tiểu long, muội ghen sao? "

" Xê ra, ta không muốn làm Hoa Bách Hợp… "

Mộng Uyển hoảng sợ mà nói, lòng của tiểu long chỉ có chủ nhân, không thể để bị vấy bẩn được, Linh Lung lại có tâm tư trêu đùa đi đến, tỏ ra có phần háo sắc.

" Tiểu long nhi, để tỷ tỷ xoa đầu nào… "

" Không… Ngươi nhây quá nha… "9

Mộng Uyển tức giận, đối với Linh Lung cũng không thể đánh, nàng chính là nữ nhân của chủ nhân, ra tay chắc chắn chủ nhân sẽ giận. Vì vậy Mộng Uyển né ra, nhưng Linh Lung lại rượt theo, trên thuyền khung cảnh biến chuyển trở nên kỳ lạ, một nữ nhân rượt một nữ hài tử.

Vốn tràng cảnh huyết tinh tưởng chừng như đẫm máu, nhưng không ngờ trở nên quái dị như vậy. Người trên thuyền đều không dám có ý kiến dành cho đám nữ, đơn giản dựa vào sự việc vừa rồi có thể nhận ra mấy nữ nhân này thân phận đều không đơn giản.

" A… Đến rồi… "

Hùm Cư vốn từ nãy đến giờ tìm cách câu thông cùng ba người còn lại, sau khi gọi tới, liền chỉ tay hướng về một mặt biển, mọi người đều nhìn về, thấy có ba thân ảnh đang lướt trên mặt nước tiến lại gần, khung cảnh oai vệ giống như lần đầu thấy Hùm Cư vậy.

" Oa… Toàn là hải sản… "

Mộng Uyển né tránh ma trảo của Linh Lung, nhảy tót lên mạn thuyền, nhìn ra xa, hai mắt sáng như sao. Ba người vừa đến, đều đồng loạt nhìn về Linh Lung, kinh nghi bất định. Mất một lúc đều xuất hiện tại bên cạnh Hùm Cư, đồng loạt quỳ xuống cúi đầu.

" Hà Chương Ngư bái kiến đại tỷ… "

" San Hải bái kiến đại tỷ… "

" Hắc Bì bái kiến đại tỷ… "

Cả ba vừa xuất hiện đã làm lễ ra mặt, làm Mộng Uyển hí hửng, cười tươi.

" Tốt, các ngươi từ giờ đều là tiểu đệ của ta, hiểu chưa? "

Mộng Uyển chính là nói, nàng ở trong dàn hậu cung của Dạ Khinh Ưu vẫn luôn bị mấy nữ xem như nữ hài, có phần bất mãn, nay tìm thêm được vài tên tiểu đệ nữa, còn có ai dám kêu nàng nhỏ.

" Thấy chưa, ta cũng có tiểu đệ… Từ đây đừng gọi ta là tiểu long nhi nữa. "

Mộng Uyển chống tay, ưỡn ra bộ ngực… hơi khiêm tốn đối với chúng nữ thị uy, Nguyệt Vô Song và Hàm Sương đồng loạt cười, chỉ 'ân' một tiếng làm cho nữ long vui lòng.

Đồng thời ánh mắt của Tứ Hải Thiên Vương ở phía sau chuyển khác, đồng dạng cùng bày ra trận pháp, nhanh tay không kịp để người khác kịp nhìn hết, âm thanh khô cứng của Hắc Bì vang lên.

" Nữ oa, đừng có kiêu ngạo… Bọn ta là Tứ Hải Thiên Vương làm sao chịu làm tùy tùng của một nữ oa nhi được. Để ta cho ngươi biết, đắc tội với bọn ta tại Lạc Hồn Hải, có kết cục thế nào. "

Kèm theo âm thanh của Hắc Bì, mặt biển rung chuyển dữ dội, ánh mắt dần tập trung về phía mặt biển, cảm nhận chấn động càng tăng, đồng thời từ dưới mặt biển có thứ gì đó sắp xuất hiện...