Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 170




Dạ Khinh Ưu đứng ở trên tàu, dựa vào mạn thuyền, tay nâng lên một tách trà khẽ nhấp một cái, hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản. Lâm Di Ảnh là lần đầu chứng kiến cảnh này, hơi hoảng hồn, quay qua thấy nam nhân bình tĩnh, giọng ấp úng nói.

" Công tử, người không ra tay sao… "

" Để các nàng vận động chút cũng tốt… "

Dạ Khinh Ưu thản nhiên nói, lời hắn vừa dứt thì phía bên dưới hai nhóm nữ đã đánh thành một đoàn, mặc dù tu vi của chúng nữ không bằng nhưng kinh nghiệm chiến đấu mài dũa với Phượng Thiên Nhã đã có sức vượt cấp chiến đấu. Rõ ràng các nàng không hề rơi vào thế hạ phong, còn bức ép đối phương tu vi cao hơn.

" Chủ nhân, người đã quay trở lại… "

Phượng Thiên Nhã từ bên trong đi ra, khuôn mặt luôn giữ một vẻ niềm nở dành cho hắn, nhìn thấy nàng làm tâm tình Dạ Khinh Ưu yên tâm hơn hẳn. Gật đầu nhìn nàng, khẽ liếc ra sau không thấy bóng dáng nhân ảnh nào cũng hiểu ra chắc hẳn đều bị Phượng Thiên Nhã đánh cho ngất ngây rồi.

Trong tiềm thức của Dạ Khinh Ưu, hắn từ trước đến giờ chỉ công nhận thiên phú của hai người, một kẻ chính là Mặc Hỏa Ly của Âm Dương Thánh Đạo, thiên phú tu luyện của kẻ này không phải là quá xuất sắc, có thể xem như căn cơ tốt hơn người thường một chút. Nhưng ngộ tính của kẻ này rất đáng sợ, công pháp hắn tu luyện chính là tự thân hắn sáng tạo ra, biến nó vốn từ một phàm cấp công pháp từ khi nhập đạo đến giờ thành một quyển Thiên giai thượng phẩm công pháp.

Người khác nói thiên tài chính là dạng người có tốc độ tu luyện khủng bố, vô địch trong cùng thế hệ, nhưng ít ai chú ý những kẻ nguy hiểm như Mặc Hỏa Ly, phát triển ra phương cách tu luyện riêng của bản thân, 'Huyễn Nhãn'. Tuy chỉ mới tiếp xúc vài lần nhưng Dạ Khinh Ưu khẳng định, nếu hắn không tại thì kẻ cướp đi Đế Vị của Cuồng Huyết Ma Đế chính là Mặc Hỏa Ly.

Mà người thứ hai Dạ Khinh Ưu nghĩ đến chính là Phượng Thiên Nhã, nữ tử này chính là một đại biểu cho kiểu 'vượt cấp chiến đấu', từ khi còn là Thiên Huyền chính là người giết Thánh Linh cảnh nhiều nhất. Khi nàng đạt đến Thánh Linh lại trảm Thiên Tôn, không hề phụ thuộc vào công pháp võ kỹ cấp cao hay Thần binh cấp bậc, chỉ dựa vào kỹ năng chiến đấu và thiên phú lĩnh ngộ của nàng.

Kiếm đạo, đao đạo, thương đạo, đạo pháp ngũ hành, huyễn đạo Phượng Thiên Nhã đều đạt đến trình độ Hóa Thánh Viễn Trình. Cùng với huyết mạch Phượng Hoàng trong người, chỉ thua kém mức độ huyết mạch của thánh nữ Phượng Hoàng tộc.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì phía bên dưới tàn cục đã định, Thượng Lan Kỷ Linh thể hiện ưu thế đàn áp toàn trường, định đem đám nữ nhân kia bắt hết lại, làm thành một nhóm nô tì dập tắt kiêu ngạo của mấy nàng.

Nhưng lúc này, Nhạc Phong tự dưng bừng tỉnh, ánh mắt sáng như sao, toàn thân lộ ra kim khí sắc thái, hóa long hình quần vũ trong không gian, hắn trực tiếp đột phá lên Thánh Linh Tam Giai, mà cường độ thân thể dường như cứng rắn hơn đôi chút. Xung quanh Nhạc Phong, một tòa long đàn ẩn hiện, uy thế thậm chí còn dữ dội hơn long mạch của một đại vương triều.

" Long Tế Uy Vực… "

Nhạc Phong mở bừng mắt, kêu lên làm một tràng tiếng rống kéo dài, chấn cho đám người xung quanh phải rùng mình, Thượng Lan Kỷ Linh cũng chịu không thấu, hơi lùi lại. Nhạc Phong mở mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên vì toàn nhìn thấy đại mỹ nữ, hơi cười.

" Không ngờ ta lại nhận được ưu ái như vậy, nhiều mỹ nữ đến đón tiếp… "

" Đúng rồi, đón ngươi đi địa ngục đấy… "

Thượng Lan Kỷ Linh cười lạnh, nói xong đằng sau lưng nàng xuất hiện một đầu thủy long vươn ra từ mặt nước, toàn thân tỏa ra bạch thi dịch thủy nóng hổi, miệng hàm ghê rợn chảy ra nước dịch trắng vừa va chạm mặt biển đã tạo ra âm thanh xì xèo ghê rợn.

" Một mỹ nữ thật nóng tính… "

Nhạc Phong khẽ cười, tuy ra tỏ ra thong dong nhưng thần tình nghiêm túc, ngọc chưởng vươn ra, một trảo hóa kình, uy long mờ nhạt lộ ra, kim quang cứng rắn đối chọi, động tác khẽ nhếch sang bên, tìm ra vị trí yếu hại, nhất kích triệt tiêu 'Bạch Thủy Thi Long' của Thượng Lan Kỷ Linh.

" Mỹ nữ, muốn chơi đùa sao… "

Nhìn Thượng Lan Kỷ Linh khuôn mặt xinh đẹp dù mang theo sát khí, nhưng vẫn lay động kinh diễm hắn, Nhạc Phong cảm giác nữ tử này nên thuộc về mình. Thượng Lan Kỷ Linh cười lạnh, không chút thèm để ý đến hắn.

" Xem ra đồ đệ ta nói không sai, ngươi quả thật có điểm háo sắc… "

" Nhạc Phong, cẩn thận… "

Mạc Ninh Ngọc khẽ kêu, làm Nhạc Phong đang mải mê ngắm nhìn mỹ nữ tỉnh lại, kịp né qua, thủ chưởng nâng cao, long uy mờ nhạt hiển lộ tuôn ra từ cánh tay đánh mạnh về phía bên phải, nơi đó có một mũi tiễn sắc nhọn hướng tới hắn.

" Trật rồi Tiểu Lang… Đây là lần đầu có người né được tiễn của Tiểu Thố… "

Tiểu Thố Tử đứng tại bên cạnh Dạ Khinh Ưu ánh mắt mờ nhạt nói, Dạ Khinh Ưu không hề cảm thấy có gì lạ, Tiểu Thố Tử không vận dụng đến 'Bách Đạo Thuận Thiên Cung' thì khó có khả năng tác động đến Nhạc Phong.

" Là ngươi… "

Nhạc Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Dạ Khinh Ưu ung dung nhìn xuống chỗ hắn, bên cạnh có một tiểu thỏ nữ nhân đang cầm cung giương về phía hắn, nhưng hắn trực tiếp bỏ qua, chằm chằm nhìn vào Dạ Khinh Ưu.

" Ngươi vẫn dùng thủ đoạn thúc ép nữ nhân như vậy… "

" Hừ, đừng có nói bậy… "

Thượng Lan Kỷ Linh tức giận, phía đằng sau kết hợp ba đạo 'Bạch Long Thi Thủy' vươn mình dữ tợn nhìn về phía Nhạc Phong, vươn mình lao tới. Nhạc Phong trực tiếp né tránh một đạo công kích, một đạo nhảy lên cao nhìn về nàng nói.

" Yên tâm, ta sẽ cứu nàng khỏi ma trảo của tên ác ma đó… "

" Nói nhăng nói cuội… "

Nguyệt Vô Song cũng xuất chiêu, bạch lụa xếp thành hàng hàng lớp lớp bao bọc xung quanh Nhạc Phong, tiếng chuông nhỏ cứ rung mãi tạo ra chấn động nhẹ. Nhạc Phong hữu chưởng vung ra, tả quyền oanh kích về hư không làm một mảng không gian chấn động, long hình hiện ra thể hiện long uy dữ tợn.

Hắn dễ dàng thoát khỏi khống chế của hai nữ nhân, trực tiếp nhảy vọt về chỗ Dạ Khinh Ưu, da thịt như bao bọc bởi một lớp mỡ đồng, hai mắt phát sáng hữu thần, chăm chú tạo ra song chưởng oanh kích.

" Ngu ngốc… "

Dạ Khinh Ưu thầm cười lạnh, nụ cười làm Nhạc Phong có phần rợn tóc gáy, nhưng uy thế không hề giảm và càng gia tăng muốn trướng bạo vào người Dạ Khinh Ưu.

" Long Hổ Trảo Hình… "

Khi một chưởng còn định đập tới, một bàn tay nhẹ nhàng gạt qua, chưởng ấn của Nhạc Phong bị Dạ Khinh Ưu một cái gạt tay phá bỏ, mà đồng thời một đá của Dạ Khinh Ưu động rất nhanh, đá thẳng phía bên thái dương của Nhạc Phong.

Không kịp chống đỡ, Nhạc Phong bị Dạ Khinh Ưu đá bay ra xa vài trăm dặm, một cột nước phun trào, Nhạc Phong toàn thân chìm trong nước, thân thể đau đớn, mắt vừa mở ra đã thấy bản thân đang chìm sâu dưới đáy biển.

" Là ngươi chủ động khiêu khích ta… "

Dạ Khinh Ưu lạnh tanh nhìn về hướng Nhạc Phong, bàn tay phải vươn ra, nắm tay khẽ chụm lại, vươn ra ngón tay (giữa) trỏ, đôi mắt sắc bén nhìn về phương hướng của Nhạc Phong.

" Hắc Dạ Xuyên Tâm… "

Một tia đen năng lượng huyền bí đọng lại đầu ngón tay hắn, dù rất nhỏ nhưng không thể coi thường, tay của Dạ Khinh Ưu vừa nâng lên, luồng năng lượng đen tối kia liền hóa thành một đường bay thẳng về phương hướng của Nhạc Phong.

" Dừng tay, ngươi chẳng lẽ muốn đắc tội với hai nhà Mạc, Nhạc bọn ta sao… "

Mạc Ninh Ngọc hoảng sợ kêu lên, nàng không ngốc, chính là nhận ra tên nam nhân này chính là kẻ trước đó suýt chút giết chết Nhạc Phong. Dạ Khinh Ưu lười không thèm để ý, thậm chí còn không nhìn nàng, hắn đã ra tay thì không có vụ thu tay, huống hồ Nhạc Phong này chủ động đến tìm chết, dù không thể giết được hắn, cũng phải cho hắn nếm mùi đau khổ.

Nhạc Phong đang chìm trong nước chợt cảm nhận nguy cơ đến gần, một đoàn năng lượng quỷ dị ập tới, tốc độ cơ hồ không thể cảm nhận được, chỉ đến khi đoàn năng lượng kia bắn xuyên qua tim hắn, hòa thành một luồng năng lượng hỏa bạo oanh tạc trong cơ thể Nhạc Phong, cảm giác như có một cái hố đen chôn trong cơ thể vậy.

" Aaa… "

Nhạc Phong kêu lên, làm cho Mạc Ninh Ngọc và hai thiếu nữ bên cạnh hoảng sợ, ngay cả Hoàng Hiểu Nhiên và chúng nữ Bách Hoa Tông đều hoảng hồn.

Tưởng chừng như một kích lấy mạng Nhạc Phong, thì ngay lúc này, từ dưới biển xảy ra một màn quỷ dị, một cột sáng phóng lên cao, một cỗ khí tức khủng bố xuất hiện, làm cho tất cả mọi người trên Lạc Uyên Tinh Cầu đều cảm nhận được, đều run rẩy hơn chín phần người đều quỳ rạp dưới đất.

Chúng nữ vì sự bảo hộ của Dạ Khinh Ưu mới có thể yên ổn đứng vững, nhưng mồ hôi đã phát ra như mưa. Từ phía xa, Nhạc Phong trồi dậy, tay che đậy lỗ ngực, thở mệt nhọc, ẩn hiện nhìn hư ảnh hóa hình hiện trong không trung chính là kẻ phát ra uy áp khủng bố.

" Dám đả thương hậu nhân của ta… Nên chết… "

Dạ Khinh Ưu nhìn vào thân ảnh mờ nhạt không nhìn thấy hình dạng, chỉ có khí tức khủng bố tràn ra, ánh mắt nghiêm túc, Dạ Khinh Ưu chợt nhớ tới kẻ tạo ra quy tắc truyền thừa 'Nghịch Đảo Càn Khôn', khí tức của bóng người kia phát ra không hề kém cạnh, thậm chí còn đáng sợ hơn.