Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 184




Trên bầu trời lúc này, mấy lão quái vật bao quanh Dạ Khinh Ưu đều không nghĩ đến thiếu niên trực tiếp ngó lơ bọn chúng, sắc mắt âm u dữ tợn. Đồng loạt gần trăm cường giả tỏa ra khí thế, mục tiêu nhắm vào hướng tên thiếu niên ngạo mạn kia dạy cho một bài học.

" Tiểu tử, muốn thể hiện thì nên đi chỗ khác mà chơi… Để ta tiễn ngươi đi một đoạn, kiếp sau lựa mà làm người khôn ngoan hơn một chút. "

Một lão Thiên Tôn phóng ra đạo nguyên, một đầu hắc cự mãng xà cấp tốc bành trướng ẩn hiện sau lưng lão. Uy thế mãnh liệt đầy âm độc, khí thế đè nén làm kình phong nổi loạn, đất đá xung quanh bị hóa thành vụn.

Dạ Khinh Ưu liếc mắt, không thèm để ý, nhẹ phất tay, hắc cự mãng xà liền bị hắn xé nát, mà lão Thiên Tôn kia cũng bị một màn đen bao phủ, dần hóa thành tro bụi.

Một màn này làm cho đám người còn đang muốn động thủ ngưng đọng, vẻ mặt trong chốc lát tái nhợt, chuyển sang hoảng sợ, dù sao cũng đều là một đám lão quái, bọn chúng đều biết Dạ Khinh Ưu thật có bản lĩnh giết người. Có kẻ đã sớm quay lưng bỏ chạy, nhưng chạy không được bao lâu, thảm cuộc cũng không khác là bao, trực tiếp toàn thân bị kéo vào trong làn hắc dạ, chôn vùi bên trong bị thôn phệ.

Dạ Khinh Ưu đương nhiên sẽ không để kẻ thù chạy trốn, dù là Thiên Tôn cường đại, ngự trị một phương thế lực tại ngay trước mắt cũng không chịu được một kích. Chí Tôn cường giả duy nhất cũng sớm đã bị dọa cho run sợ, mặc kệ thân phận gã kia là ai, Dạ Khinh Ưu cũng trực tiếp đem Huyết Tâm Kiếm, dùng lũ người này tế kiếm.

Tiếng la hét thảm trên bầu trời dĩ nhiên đám người bên dưới đều biết rõ, mà Triệu Lập kia sớm đã bị dọa tè ra quần, nằm ngã ra đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn thiếu niên tuấn mỹ xuất hiện trước mắt.

" Tiểu Thỏ, nhìn đi… Bọn chúng đối xử với đồng tộc của ngươi ra sao. "

Dạ Khinh Ưu híp mắt, hướng chú ý Tiểu Thố Tử vào lồng giam tộc Thố Nhân bên trong, trên thân mấy tiểu thỏ này đều chồng chất vết thương, mà ánh mắt bi thương ảm đạm, không chút tình cảm. Tiểu Thố Tử toàn thân lại chợt run rẩy, dù có ngốc cũng hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trước kia tộc Bạch Thố của nàng bị diệt, có lẽ có vài tộc nhân bị bắt đến đây đấu giá.

Hạ Nhu Nhi thì cơ hội trước mắt, nhìn thấy Hạ Thanh Thanh, còn có Hạ Ngư Ngạn đầu tóc rối bời bị mấy xích sắt cột phía sau. Nàng nhanh chóng bước đến, phá hỏng lồng sắt, do loại lồng sắt này được chế tác đặc biệt cho nên nàng quay qua đoạt lấy chìa khóa từ nữ tử kia, một hỏa ảnh trường tiên phóng ra đã đánh nát mặt nữ tử.

Dạ Khinh Ưu thì thản nhiên nhìn mấy nàng đại khai sát giới, ánh mắt buồn chán nhìn lên Triệu Lập, khóe miệng hơi giương.

" Đừng giết ta… Ta chỉ thuận mua vừa bán thôi. "

Triệu Lập dù sao cũng là thiếu gia một thế lực lớn, vẫn có chút đảm lượng, mặc dù khí thế sớm đã bị Dạ Khinh Ưu dập tắt. Dạ Khinh Ưu lười để ý con lợn này, nhưng nghe theo lời Hạ Nhu Nhi thì tên này từng trêu chọc nàng, suýt chút đã bắt nàng đi. Nghe nàng nói danh tiếng tên này rất thối, nghe nói một vị tiểu thư của một gia tộc ngũ cấp vì từ chối Triệu Lập mà bị bắt đi, cởi sạch đồ, ngay trước mặt bàn dân thiên hạ để cho đám nam tử thảo khấu, ăn xin cưỡng gian tập thể, khiến cho nữ tử kia dù muốn chết cũng không cách nào rửa sạch nỗi nhục. Thủ đoạn như vậy chấn nhiếp làm cho mấy nữ tử gã nhìn trúng không dám phản kháng. Nhờ do thân phận và thế lực đằng sau cho nên việc hắn làm bị che giấu đi, nhưng tiện danh vẫn vang dội.

Dạ Khinh Ưu cũng đối với cái dạng thú vật này rất không thích, mặc kệ Triệu Lập dụ ngọt thế nào, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống vắt chân. Mắt híp nhìn Triệu Lập, thản nhiên nói.

" Đến đây, làm sạch giày cho ta... Có lẽ ta sẽ tha mạng. "

Triệu Lập nghe vậy run lên, gã vốn thân phận siêu việt, trước giờ cũng chả có mấy người dám trước mặt làm mặt lạnh với gã. Vậy mà Dạ Khinh Ưu lại thản nhiên kêu gã đi lau giày, trong lòng nổi lên cơn tam bành, mắt trừng hận ước định đem Dạ Khinh Ưu chém thành côn nhân, treo trước từng cổng thành, để vạn người khinh nhục.

Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên, nhưng chỉ chần chờ vài giây, đã thấy ánh mắt Dạ Khinh Ưu lạnh lại, bất chợt một luồng kình phong lao tới đâm thủng một bên mắt của gã. Triệu Lập lần đầu trải nghiệm đau đớn như vậy, một bên mắt bị kình phong sắc bén cắt gọn, một mảng thịt bên hốc mắt bầy nhầy thịt. Mà Triệu Lập chỉ biết hét lên, hoảng sợ, run rẩy nhìn thiếu mỹ nam tàn nhẫn lạnh lùng, nghe giọng của hắn như ma âm bên cạnh.

" Ta ghét nhất là chờ đợi… "

" Khoan đã… "

Triệu Lập hai tay che một bên mắt, máu tươi chảy ròng ròng, cơn đau đớn khiến gã không ngừng run rẩy. Mà Dạ Khinh Ưu thì không chút nhân từ, vung tay, hai đùi của Triệu Lập nát bươm như dưa hấu. Gã nằm ngã trên đất, la hét không ngừng, vốn tưởng chuyến này đi chỉ là du ngoạn, nào ngờ lại chọc nhầm một kẻ dã man như vậy.

Không kịp hối hận, Triệu Lập ngẩng đầu, không dám nhìn mặt Dạ Khinh Ưu, dùng một tay trườn đến, gã muốn sống. Ít ra chỉ cần còn sống thì mắt và chân đều có thể nối lại được, nếu có thể sống, khi về sẽ thông báo cho phụ thân, thông cáo cho tông chủ, tông chủ Thiên Long Môn chính là Nhân Đế. Không tin Dạ Khinh Ưu sẽ thoát khỏi.

Chỉ là gã có thể sống được hay không cũng là khó, tự dưng ngước mắt nhìn, Triệu Lập chợt thấy hai con rết lớn bò tới trước mắt. Kích cỡ của nó to bằng cánh tay trẻ em, một màu đen ghê rợn, trên thân có dấu ấn vài cái đầu lâu.

Dạ Khinh Ưu lấy hai con 'Hắc Tị Ngô Công' này từ Độc Môn, xem như chiến lợi phẩm. Độ lợi hại của cặp rết lớn này có năng lực hạ độc chết cả một Thiên Tôn, mà đặc biệt nạn nhân không có chết ngay, mà chịu tra tấn dày vò do nó mang lại.

" A… Cái gì vậy… "

Không cần đoán Triệu Lập cũng biết cặp rết lớn này không tầm thường, gây ra cho hắn một nỗi sợ vô hình. Dạ Khinh Ưu cúi đầu liếc mắt, khẽ cười nói.

" Hắc Tị Ngô Công, chính xác là xâm nhập thân thể ngươi… Hấp thu khí huyết, ăn hết lục phủ ngũ tạng, gây ra kích thích đau đớn hơn bình thường gấp vài trăm lần. "

Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng nói như vậy nhưng đã làm Triệu Lập sởn da gà, mặt mũi tái mét, ngay cả cơn đau cũng không để ý. Hắn há mồm định nói gì đó, nhưng lập tức hai con rết lớn chui vào trong miệng gã, nghĩ tới cảm giác đã sởn gai óc.

Triệu Lập la lên, quằn quại trên mặt đất, mà trong khi Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, bước đi đến lại gần nữ nhân là kẻ chủ trì buổi hành giá, khẽ cười.

" Thế nào, ngươi không muốn giống hắn chứ. "

" Không, xin… "

Nữ tử này toàn thân run rẩy, da mặt tái mét, chỉ cần thấy Triệu Lập da nổi phồng to, từng phần biến dạng, cơ thể khô quắt, tiếng la rên trời thì đã khiến nàng hoàn toàn khuất phục. Nếu như nam tử trước mắt mà dùng nó đối phó với nàng, thì thà chết còn hơn. Dạ Khinh Ưu vươn tay, chợt làm nữ nhân hoảng sợ chân vừa định bước lùi, nhưng nhìn thấy hắn lại không dám, đình trệ.

Dạ Khinh Ưu vươn tay vuốt ve Huyết Tâm Kiếm, nó vừa được một trận càn huyết, giết hơn cả trăm vị cường giả tam thiên. Sát tinh khí dày thêm một chút, xem như cũng không bõ dính răng. Liếc mắt nhìn nữ tử run rẩy, Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nói.

" Hắc Thương Nô rốt cuộc ở chỗ nào… "

" Điều này tiểu nữ không hề được biết, ta chỉ có trách nhiệm đấu giá mà thôi… "

Nữ nhân kia run lên, vội vã mở miệng, Dạ Khinh Ưu đột nhiên lạnh mắt trừng, trong sự kinh ngạc của nữ tử kia, Huyết Tâm Kiếm đâm xuyên qua người ả, biến thành huyết khí tán trong không khí. Dạ Khinh Ưu liền thu kiếm, bước chân chợt tới gần Triệu Lập, lúc này gã đã không còn hình người, lăn lội đau đớn nằm trên mặt đất, tự tay cào rách da ngoài.

Hắn cũng nhanh không chú ý nữa, ánh mắt nhìn xuống phía dưới mấy tên công tử thiếu gia khác, bọn chúng từ sớm đã run rẩy, kinh hoàng trước thủ đoạn của Dạ Khinh Ưu, thấy hắn nhìn qua, nhiều người đã có tâm tư muốn tự sát.

" Các ngươi tự giải quyết đi, kẻ nào sống sót cuối cùng ta sẽ không ra tay… "

Bọn người bên dưới nghe vậy nhìn nhau, lập tức không do dự lao vào tự tàn sát lẫn nhau, vốn từng là hảo hữu, đồng minh, nay không chút ngần ngại ra tay tàn sát đồng bạn.

Dạ Khinh Ưu hững hờ nhìn, chỉ thấy trải qua nửa canh giờ chém giết, phía bên dưới chỉ còn lại một tên nam tử tu vi Thánh Linh Thất Giai, lúc này toàn thân một màu máu che đậy cả dung mạo và dáng người.

Gã lo sợ ngẩng đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, thấy mỹ tuấn nhan kia hững hờ, phất tay, được ý gã liền dùng hết sức lực bỏ chạy. Dạ Khinh Ưu híp mắt đằng sau nhìn.

Cặp 'Hắc Tị Ngô Công' sau khi nuốt trọn Triệu Lập, lại tìm mục tiêu tiếp theo, chúng nó liền mau chóng bò theo gã nam tử kia, chọn đó làm mục tiêu tiếp theo.

Chẳng bao lâu, ngoài rừng vang lên tiếng hét thảm thiết, một lúc sau, cặp 'Hắc Tị Ngô Công' quay lại chui vào trong một bát đỉnh đen kịt. Dạ Khinh Ưu sau đó cũng nhanh chóng cất đi bát đỉnh, mắt quét qua một đám nữ nhân còn đang vô cùng sợ hãi, mà cảm giác sợ hãi này đến từ việc quan sát toàn bộ thủ đoạn huyết tinh của hắn.