Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 213




Tiêu Tiểu Tà nghiến chặt răng, nhìn Dạ Khinh Ưu hận thù xông cao, hắn không có cách nào đành phải sử dụng thủ đoạn bảo mệnh chân chính. Ba động mãnh liệt lan tỏa, từng làn sóng vồ vập dao động trong không gian, cứ như ảo ảnh xảy ra, chẳng mấy chốc thời gian quay trở lại cách đó nửa khắc.

Thời Gian Đạo Lực.

Lúc này, Tiêu Tiểu Tà mệt nhọc thở ra, ở bên cạnh Tả Mặc xuất hiện một cách thần kỳ, mà Lâm Di Ảnh cũng như không hề có một chút thương tích. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, nhanh chóng đem Lâm Di Ảnh ôm vào ngực, cúi đầu nhìn nàng.

" Nếu muốn hận thì cứ hận, ta hiểu… "

Lâm Di Ảnh 'sống lại' vẫn nhớ những đoạn ký ức trước đó, nghĩ tới cảnh hắn trực tiếp đâm xuyên nàng cùng kẻ thù, hơi chút thương tâm, nhưng cổ tình tác động làm cho nàng không dậy lên nổi hận ý, lắc đầu nói.

" Ta hiểu mà, ngươi làm vậy không có gì sai… "

" Yên tâm, về sau ta sẽ bù đắp. "

Dạ Khinh Ưu thở ra, tay nâng cằm mỹ nữ, hôn xuống ngay trước mặt hai địch nhân làm bọn chúng mặt đen lại, không nghĩ Dạ Khinh Ưu lại thảnh thơi đến mức độ này. Lâm Di Ảnh da mặt đỏ hồng, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng lên xuống vòng tay ôm lấy cổ hắn, há miệng cùng hắn cháo lưỡi, đến khi kéo dài một tia sợi nước bọt óng ánh tách ra. Dạ Khinh Ưu mới vỗ vai nàng, nói.

" Tạm thời vào trong 'Dị Giới Châu' đi… "

" Ân. "

Lâm Di Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nàng trốn trong Dị Giới Châu, tránh lần nữa bị bắt làm con tin. Tiêu Tiểu Tà lúc này sắc mặt đã hết sức khó coi, so với lúc trước suy yếu cực hạn, mắt lăm lăm quan sát Dạ Khinh Ưu, vẫn tỏ ra thản nhiên nói.

" Không ngờ ngươi cũng thật đủ thủ đoạn, đem nữ nhân kia ra dẫn dụ ta bắt lấy nàng, sau đó giảm sự đề phòng của ta mà ra tay… Còn tưởng ngươi là kẻ thương hoa tiếc ngọc, nào ngờ cũng chỉ giống ta… "

" Nghĩ sao tùy ngươi. Ta cũng không để ý, chỉ cần tiễn ngươi đi sớm là được rồi. Mà ta cũng sớm biết ngươi có thủ đoạn chuyển nghịch thời gian. Chắc hẳn là Dị Nguyên Thời Gian Khống - Tang Thương Bí Cảnh nhỉ. "

Dạ Khinh Ưu khóe miệng giương cao, trêu chọc nói, Tiêu Tiểu Tà nghe vậy sắc mặt trầm xuống, u ám đến cực hạn, gằn ra từng chữ hỏi.

" Ngươi biết từ khi nào? "

" Lúc ngươi cướp đoạt đi 'Long Mộ' ở Nguyệt Tàn Cổ Tích… Khi đó với bản lĩnh của ngươi không cách nào thoát được khống chế của ta. Tuy nhiên lại đột nhiên biến mất, ta đã suy nghĩ đủ loại giả thuyết, chỉ có thể đưa ra một kết luận. Ngươi sở hữu thần thông thời gian hệ, là thứ duy nhất ta không nắm bắt được. "

Dạ Khinh Ưu lần này đề phòng thật kỹ, đã sớm sử dụng toàn bộ 'Giới' của bản thân bao bọc phạm vi hàng vạn dặm xung quanh, chắc chắn không cho Tiêu Tiểu Tà sử dụng thủ đoạn thoát lần nữa. Mà khi Tiêu Tiểu Tà nghe hắn phân tích xong, quả thật hơi run, một mặt nhăn nhúm cười khảy đáp.

" Quả nhiên coi thường ngươi rồi. Hóa ra đó là lý do ngươi ra tay không chút nhân nhượng, còn để nữ tử kia ở bên cạnh mình. Hóa ra là muốn ta một lần sử dụng 'Tang Thương Bí Cảnh' à. "

'Tang Thương Bí Cảnh' chính là thần thông dị nguyên hệ thời gian, người nắm giữ nó nghe nói có thể đi đến tương lai, lui về quá khứ, dù chết cũng có thể dùng đại thần thông lui về điểm đánh dấu, sống lại lần nữa, mọi sinh vật bao phủ xung quanh nó đều trở lại trạng thái bình thường như lúc trước khi xảy ra cái chết. Có thể nói đây chính là loại đạo pháp thần kỳ nhất hiện giờ.

" Muốn thôi động 'Tang Thương Bí Cảnh' phải hi sinh rất nhiều đạo nguyên lực, có lẽ ngươi đã dùng hết một lần rồi. Lần này cũng đừng hòng giở trò. "

Dạ Khinh Ưu cười lên, hắn dứt lời đã huy động thủ chưởng, hắc kiếm và huyết kiếm đồng thời song song vung tới, ở xung quanh hắc quang bao trùm lan tỏa vị trí hai người Tiêu Tiểu Tà và Tả Mặc. Lập tức dồn ép cho cả hai người không còn thủ đoạn bảo mệnh, Tiêu Tiểu Tà run lên, quả thật do một lúc sơ sẩy mà mất đi con bài bảo mệnh, cắn răng đành ném ra một cái cổ đền nhỏ nằm trong lòng bàn tay, kêu lên.

" Nhạc Phong, ngươi tu luyện đủ chưa… Kẻ thù của ngươi ở ngoài này. "

Dứt lời, Tiêu Tiểu Tà lại tiếp tục huy động 'Tang Thương Bí Cảnh' làm thêm một lần ba động không - thời gian hỗn loạn, làm cho toàn bộ công kích của Dạ Khinh Ưu trở thành hư vô như chưa từng tồn tại. Dạ Khinh Ưu quan sát, vẫn hết sức bình tĩnh, sau khi nghe Tiêu Tiểu Tà nói khẽ nhíu mày, chợt nhìn thấy ba thân ảnh xuất hiện.

Cả ba người quả đúng là người quen, ở chính giữa là Nhạc Phong toát ra toàn thân long chi lực mạnh mẽ, không chút thua kém với lực lượng của Long Tộc, tu vi không ngờ đã tăng bước lớn, đạt đến trình độ Thần Tôn Tam Giai. Cái tốc độ này, Dạ Khinh Ưu hoàn toàn không dám tin ai có thể đạt được, tuy nhiên có 'Tang Thương Bí Cảnh' xuất hiện thì hắn cũng dễ hiểu. Thời gian trong đó tu luyện có thể chậm gấp trăm lần, ngàn lần thậm chí vạn lần đều có thể.

Hai người đứng bên cạnh Nhạc Phong dĩ nhiên lại là phụ tử Mạc Ninh Ngọc và Mạc Chi Vong, cả hai ánh mắt nhìn hắn đều tràn ngập kiêng kỵ và sợ hãi. Dạ Khinh Ưu cũng biết Nhạc Phong trốn vào trong Địa Đàng, chỉ là không ngờ lại có thể ở cùng Tiêu Tiểu Tà, quả thật ngoài dự liệu.

" Oan gia, đi đâu cũng gặp. "

Mạc Ninh Ngọc cắn môi thầm mắng, Dạ Khinh Ưu không chút để tâm tới nàng, lực chú ý tập trung hai thân ảnh Tiêu Tiểu Tà và Nhạc Phong, còn những người còn lại, sống chết dễ giải quyết. Nhạc Phong vừa nhìn thấy hắn, toàn thân run lên, hai mắt tràn ngập lửa giận, một cỗ hỏa khí tràn ngập lan tỏa trước nay chưa từng có.

" Họ Dạ, ngươi đáng chết. Hết năm lần bảy lượt lại cướp đoạt nữ nhân của ta, lại hại ta phải trốn chui trốn nhủi, ta điên cuồng tu luyện chính là muốn đạp ngươi dưới chân. "

Nhạc Phong hai mắt hung quang, bàn tay siết chặt co lại kêu răng rắc, vốn dĩ bản thân hắn có thể từng bước đi đến đỉnh cao, dù cho gặp đối thủ nào cũng chỉ là bước đệm chân cho chính hắn. Nào ngờ lại xuất hiện một cái tên Dạ Khinh Ưu, không hề đi theo quỹ đạo bình thường. Đối mặt trước đối phương, hắn chỉ có cách nhẫn nhịn, hoặc dùng toàn bộ cơ duyên mình có để bảo mệnh, hận không thể đánh cho đối phương tơi bời.

" Ai biết, do đạo tâm ngươi dễ lay động quá thôi. Ngoan ngoãn để cho ta ra tay thì đã không phải khổ như vậy… "

Dạ Khinh Ưu híp mắt cười nhạt, chọc cho Nhạc Phong càng nổi cơn điên cuồng, long chi lực vừa mới thức tỉnh bộc phá, nắm đấm co lại, kim quang sắc chấn động như phá toái hư không, một đấm mạnh mẽ uy lực so với Nhạc Phong trước đó mạnh mẽ không biết bao nhiêu ngàn lần.

" Không tệ. "

Dạ Khinh Ưu nhẹ cười, sau đó chuyển thân, Nhạc Phong nhìn thấy Dạ Khinh Ưu nghiêm túc liền đề thăng tinh thần, chuẩn bị nghênh đấu. Tuy nhiên Dạ Khinh Ưu lại không thèm màng giao đấu cùng hắn, lướt qua chỉ một đạp đã đem hắn đánh bay xuống đất, làm cho toàn thân thể của hắn nứt ra máu tươi, mặt nền vỡ toang ra như cái mạng nhện.

Vốn dĩ nhẹ nhàng đạp một cái đã đủ chết Nhạc Phong, không ngờ đằng sau lưng của Nhạc Phong lại xuất hiện một cái mai rùa bằng đồng, cổ quái dị hợm. Dạ Khinh Ưu chú ý, liền nhận ra đó chính là một kiện Thần Khí chân chính. 'Cổ Dương Quy Giáp' là một kiện cổ bảo thần binh truyền thừa xa xưa, được một nhất đại môn phái hùng bá một phương luyện thành, xem như chấn bảo chi pháp, là nhờ vào mô phỏng mai giáp của Thần Thú Huyền Vũ mà thành. Uy lực phòng ngự chân chính là đệ nhất trên Thần Binh Bảng.

Cũng thật không ngờ cái tên Nhạc Phong này có thể tìm được một cái thần khí bảo mệnh lợi hại như vậy, vận khí thật kinh người. Tuy nhiên Dạ Khinh Ưu mục tiêu cũng chưa giải quyết Nhạc Phong vội, mà tập kích Tiêu Tiểu Tà tránh cho tên này chạy thoát.

Tiêu Tiểu Tà không ngờ Dạ Khinh Ưu cẩn thận như vậy, còn chưa kịp để Tả Mặc chuẩn bị xong. Hắn cắn răng vung ra 'Tang Thương Bí Cảnh', một ngôi đền nhỏ cổ quái lại mang theo một cỗ lực lượng đáng sợ, ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng không dám coi thường.

Bất chợt thời gian bao bọc xung quanh Tiêu Tiểu Tà chậm lại hơn gấp vạn lần, tốc độ của Dạ Khinh Ưu vốn khó đoán, nay lại hiện ra rõ ràng, mà hành động của hắn cũng vì vậy trở nên chậm chạp hơn hẳn.

Tiêu Tiểu Tà hao hết toàn bộ đạo nguyên trong thân thể, quay qua há miệng cắn lên cổ tay Tả Mặc, hút hết máu đen từ trong thân thể của đối phương, sau đó đạo nguyên trong thân thể của gã khôi phục tốc độ nhanh chóng, mà Tả Mặc dần suy yếu, dáng vẻ cũng co rút lại như cây khô.

Lấy lại lực lượng đỉnh phong, Tiêu Tiểu Tà cười gằn, dữ tợn trợn mắt nhìn lên phương hướng Dạ Khinh Ưu, so sánh lúc này thực lực của Tiêu Tiểu Tà nhỉnh hơn Dạ Khinh Ưu mấy phần, nằm trong vùng 'Tang Thương Bí Cảnh' thì Tiêu Tiểu Tà hắn lại là bá chủ, trên mặt non nớt thiếu niên hiện ra vẻ dữ dằn.

" Dạ Khinh Ưu, đến lúc ta đòi nợ rồi… "