Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 237




Dường như toàn bộ tinh không đều bị thiêu đốt, sức nóng lan tỏa khủng bố, liên tục trải qua hơn hai canh giờ, đoàn hỏa diễm bao quanh thân Dạ Khinh Ưu mới giảm xuống, lộ ra dáng vẻ chật vật bị thiêu đốt hơi tàn tạ của hắn.

Dạ Khinh Ưu vươn bàn tay nắm chặt lại, dần dần ngọn hỏa diễm bạo nộ trở nên lụi tàn nhanh chóng, hóa thành một tia sáng nhỏ chui vào trong thanh bài. Tiếp kế, một âm động vang lên, giữa trung tâm xuất hiện một cái hố lớn, từ bên dưới cái hố là một thạch đàn xuất hiện lơ lửng, đặt bên trên là một hỏa đỉnh cổ quái.

" Dược Viêm Đỉnh… "

Bách Chi kinh ngạc thất thanh kêu lên, nàng được biết Cực Viêm Dược Thánh từng có một đan đỉnh vô cùng trân quý, được chế tạo bởi hàng ngàn nguyên liệu quý hiếm nhất, tạo thành đan đỉnh độc nhất thiên hạ, có thể thu phục được vạn hỏa chi loại. So sánh giá trị thậm chí sánh ngang Thần Binh, thậm chí vượt xa so với cái Luyện Dược Sư. Dạ Khinh Ưu nhíu mày bình tĩnh quan sát, sau đó lắc đầu, đáp.

" Không phải, Cực Viêm Dược Thánh không có khả năng để lại hỏa đỉnh cận thân của mình lại cho người lạ. Đây chắc hẳn là bản phục chế, nhưng cũng không tệ. "

Dạ Khinh Ưu siết chặt nắm tay dần thả lỏng, ngắm nhìn một viên đan hoàn vàng kim trong lòng bàn tay, lộ ra vẻ yêu thích. Bách Chi chú ý nhìn vào trong tay hắn, một viên kim đan sáng chói, dược văn chằng chịt, năng lượng ba động ẩn chứa bên trong vô cùng kinh khủng. Nàng hết sức nghiêm túc nhìn vào viên kim đan, nhíu chặt mày.

" Đây là loại đan dược gì? "

" Tam Dương Cốt Long Đan, chính là loại đan dược tẩy rửa linh hồn hiếm thấy. Nghe nói còn có tác dụng cửu tử hoàn sinh, thậm chí sau khi hoàn sinh đạt được cải cách quy mô lớn, căn cơ và thiên phú sẽ gia tăng mảng lớn. "

Dạ Khinh Ưu mỉm cười, cẩn thận đem Tam Dương Cốt Long Đan đặt vào trong hộp vải, bọc kỹ càng, cất vào trong người. Bách Chi nghe vậy hai mắt sáng lên, nàng chính là cần loại đan dược có tác dụng chữa trị linh hồn. Nhìn ra suy nghĩ của nữ oa này, Dạ Khinh Ưu cười lạnh, nói.

" Nghĩ cũng đừng nghĩ dùng nó làm dược đan chữa trị linh hồn, nó không có tác dụng khôi phục linh hồn, mà chỉ giúp gia tăng mà thôi. Trừ khi ngươi dùng nó sau khi chết không lâu, nếu không thì vô tác dụng. "

Nghe vậy, Bách Chi liền hết hứng thú, nàng dù kiến thức phi phàm cũng không có nhìn qua loại đan dược kia, chắc hẳn chính là do tự bản thân Cực Viêm Dược Thánh sáng tạo ra, mà Dạ Khinh Ưu nhờ vào đọc văn tự trên thanh bài mà biết được tên và tác dụng của nó. Nếu như đối với nàng vô dụng, liền không cần để ý làm gì.

Dạ Khinh Ưu biết loại đan dược kia hoàn toàn không đơn giản, phía trên cấp bậc Vấn Đạo trở lên, đan dược hầu như ít có tác dụng, toàn bộ đều nhờ trực tiếp hấp thu thiên địa dị bảo. Tuy nhiên, Tam Dương Cốt Long Đan, sức hấp dẫn có lẽ ngay cả Thiên Mệnh Cảnh cũng phải đỏ mắt điên cuồng.

Có thứ này, về sau có thể gia tăng thêm một mạng cho hắn, dù rằng không muốn tin, nhưng hắn cũng phải công nhận Cực Viêm Dược Thánh quả nhiên là thiên tài dược sư, lại có thể sáng tạo ra loại đan dược thần kỳ như vậy.

" Vẫn là tập trung tìm 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' đi thôi. "

Bách Chi lòng nóng như lửa đốt, mắt nhìn chằm chằm vào hỏa lò trước mặt, ẩn ẩn cảm thấy bị thu hút, kìm nén nóng vội. Dạ Khinh Ưu đi tới trước, bàn tay chạm lên hỏa đỉnh, bộc phát lực lượng mạnh mẽ, hỏa đỉnh rung lắc dữ dội, hỏa diễm bên trong biến hóa thành ba loại sắc diễm, cuối cùng hình thành một ngọn thanh bạch hỏa diễm ẩn chứa bên trong lò đỉnh.

" Đó là 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' sao? "

Bách Chi run rẩy, ánh mắt nồng cháy nhìn vào bên trong, Dạ Khinh Ưu cẩn thận đem đạo nguyên dần co rút lại, chắc chắn để ngọn thanh hỏa không bạo phát. Lúc này mới cảm thấy vừa ý, nói.

" Chắc hẳn là nó, hiện tại nó chỉ mới thức tỉnh lần nữa, hẳn đang trong trạng thái suy yếu nhất. Lợi dụng cơ hội lần này, mau chóng thu phục đi. "

Bách Chi nhẹ gật gù, hướng qua hắn ánh mắt cảm kích, không có nhiều lời bước lên, dưới sự trợ giúp của Dạ Khinh Ưu, tiến hành thu phục 'Tân Sinh Lãnh Hỏa'...

Quá trình 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' diễn ra dị biến, toàn bộ 'Địa Đàng' cũng xảy ra biến đổi, các tầng không gian, dị lưu biến mất. 'Địa Đàng' biến trở thành bộ dáng nguyên bản, năm trăm bậc thang hiển lộ rõ trong tầm mắt, áp lực cũng được giảm bớt.

Dạ Khinh Ưu cũng nhận ra sự thay đổi này, không có quá để ý, mặc dù cũng nhận ra có vô số người đang kéo lên chỗ này. Quả nhiên hắn nghĩ không sai, sau khi 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' xảy ra biến dị, 'Địa Đàng' như bị mất gốc, biến thành khung cảnh hoang tàn.

Từng bước chân dài vang vọng, từ phía những bậc thang, xuất hiện vô số những bóng người chạy lên, trong đó có những khuôn mặt quen thuộc từng thấy tại cửa vào Địa Môn. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, lấy ra chiếc mặt nạ ngạ quỷ thường dùng đeo lên trên mặt, thoải mái ngồi một bên thạch môn, hứng thú nhìn xuống.

Người người kéo đến, đều tranh thủ đến nhanh nhất để chiếm được chỗ tốt, bọn họ toàn bộ đều xuất hiện tại dược trang sau khi vượt qua bậc thang cuối cùng. Đi đầu chính là người của Âm Dương Thánh Đạo do Mặc Hỏa Ly dẫn đầu. Ở phía sau, nhiều thế lực đều không thua kém đuổi cận kề. Mặc dù nói áp lực từng bậc thang giảm đi, nhưng không hề đơn giản chút nào để vượt qua, có thể tiến đến cùng chắc chắn đều là thiên kiêu một phương.

Mặc Hỏa Ly vừa lên phía trên, ánh mắt lập tức chú ý một bạch y nam tử đeo mặt nạ, sắc mặt liền trầm xuống, ngăn cản Mặc Thanh Ảnh bên cạnh đang muốn xông tới. Dạ Khinh Ưu cũng chú ý hai người, đặc biệt nhìn Mặc Hỏa Ly, thấy tu vi của đối phương chỉ mới là Địa Tôn, hơi kỳ quái một chút. Nói thế nào thì thế hệ của hắn lúc đó, trừ hắn ra thì Mặc Hỏa Ly chính là thiên kiêu đệ nhất, mà nhìn tiến triển của đối phương quả thật làm hắn khá thất vọng. Đợt vạn giới chi tranh lần trước, những ai được tư cách vào Thánh Địa đều nhận được lợi ích cực lớn, chí ít với thiên phú của Mặc Hỏa Ly, cũng phải là Thiên Tôn có thừa.

Tuy nhiên, đối phương có ra sao hắn cũng không để ý, bản thân hắn hiện giờ đã cách quá xa bọn họ, một cái ý niệm đều có thể giết người.

Nhận thấy ánh mắt của Dạ Khinh Ưu chỉ nhìn Mặc Hỏa Ly một cái rồi rời đi, tỏ ra vô cùng thờ ơ, Mặc Thanh Ảnh vốn rất tôn sùng Mặc Hỏa Ly, cảm thấy hành động này của hắn như coi khinh thần tượng của bản thân vậy. Đằng sau lưng tử kiếm của hắn run lên, hóa thành lưu tinh bay vào trong tay hắn, bộc lộ ra tức giận chĩa thẳng kiếm về phía Dạ Khinh Ưu.

" Ngươi giả thần giả quỷ cái gì, cút xuống đây cho ta… "

" Thanh Ảnh, dừng tay. "

Còn chưa để Mặc Thanh Ảnh động tay, Mặc Hỏa Ly đã chặn hắn lại, trông ánh mắt không cam lòng của Mặc Thanh Ảnh, Mặc Hỏa Ly chỉ nhắm mắt, thản nhiên nói.

" Đi thôi, chúng ta không đánh lại hắn… Ở lại đây chỉ cầm chắc cái chết. "

Nói xong Mặc Hỏa Ly búng tay ném một vật về phía Dạ Khinh Ưu, hắn chụp lấy, nhìn một chút là một viên Cửu phẩm đan dược 'Cực Đạo Đan', vốn dĩ giá trị không hề thua kém bao nhiêu một kiện Thần Khí. Mặc Thanh Ảnh thấy vậy, tiếc đứt ruột, hai mắt trừng đỏ, định nói gì nhưng đã bị Mặc Hỏa Ly kéo đi, rời khỏi 'Địa Đàng'.

Dạ Khinh Ưu nhìn theo hai người, khẽ cười, tùy tiện ném viên Cực Đạo Đan vào bên trong giới chỉ. Nhìn xuống bên dưới đã lũ lượt hơn trăm thân ảnh xuất hiện, liền tùy ý vung tay, một thanh bảo kiếm cắm sâu xuống đất, chặn ngay lối đi vào của đám người kia, lời lẽ tự nhiên.

" Kẻ đi qua, chết. "

" Khốn kiếp, ngươi có quyền gì cấm cửa bọn ta? "

" Ngươi đừng có mà giang hồ ở đây... "

" Cuồng vọng vô tri... "

Vài tiếng hô hào vang vọng, chỉ nhìn thái độ ngang ngược của Dạ Khinh Ưu đã làm tất cả sôi máu, đồng tâm muốn dạy cho hắn một bài học. Dạ Khinh Ưu một tay đặt trên đầu gối, ánh mắt điềm đạm vô sắc, không chút nào để ý vài tiếng mắng chửi.

" Nhìn kìa, phía trước có một nữ tử đang luyện hóa vật gì đó. "

" Chắc chắn là bảo vật, hóa ra tên kia chỉ là muốn bảo vệ nữ nhân kia. Quả nhiên ngu ngốc. "

Vài tiếng dị nghị vang lên, sau lời nói, hành động của bọn chúng đều rất nhanh, thoáng chốc đã vượt qua ranh giới của thanh kiếm được cắm dưới đất, lao lên.

Mấy người đi phía sau nhìn thấy vậy, đồng thời muốn lao lên, nhưng lập tức dừng lại, vẻ mặt toàn bộ đều tái nhợt, kinh sợ nhìn trước mắt toàn bộ những kẻ vừa bước ra dù nửa bước chân đều vô hình biến thành từng mảng thịt máu vung tung tóe, không có một người nào sống sót…

Bây giờ bọn họ mới hiểu, thiếu niên kia không phải đang nói đùa, thủ đoạn vô thanh vô tức giết một đám cường giả Thánh Linh như vậy, trước giờ chưa từng thấy qua.

Trái ngược với vẻ hoảng sợ, kinh hãi của đám người kia, Dạ Khinh Ưu vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, ánh mắt băng hàn như đông cứng toàn bộ người ở đây, mang theo âm thanh vô tình.

" Ta đã nói, kẻ nào bước qua… Chết! "