Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 257




Dạ Khinh Ưu dành hơn ba tháng để khôi phục lại đạo nguyên lực đạt lại trạng thái đỉnh phong, cũng nhờ vào đan dược và thiên phú của hắn mà đạt tốc độ khôi phục nhanh như vậy, người khác chắc có lẽ phải tốn vài năm, thậm chí chục năm, trăm năm cũng không có gì lạ.

Thời gian này tuy hắn chỉ tập trung vào việc khôi phục lực lượng, nhưng cũng biết Nguyệt Linh Thiên Đế và Dung Dao ở kề cận. Dung Dao sau khi nhìn hắn canh chừng hơn hai tháng, thấy hắn có sáu vị sư phụ và Bách Chi ở cạnh bảo hộ, cuối cùng cũng bước rời theo Nguyệt Linh Thiên Đế rời khỏi Ma Giới.

Toàn bộ tộc nhân Ma Nham Hắc Tộc chỉ còn lại nàng, có lẽ hiện giờ nàng đang theo vị Nữ Đế kia tu luyện. Mặc dù hắn không rõ ràng Nguyệt Linh Thiên Đế có mục đích gì, nhưng dựa vào biểu hiện và danh tiếng của nàng, hắn cũng không cần phải lo lắng. Nguyệt Linh Thiên Đế từng là Thiên Đế của Thiên Giới, nàng hành xử rộng lượng, hòa ái, hoa danh từng một thời vang khắp Tam Giới, là một trong những Nữ Đế hiếm hoi được toàn thể Tam Giới kính trọng.

Sau khi khôi phục, Dạ Khinh Ưu muốn tìm cơ hội để luyện hóa Thủy Linh Ấn, nhưng hiện tại không có thời gian, mà hắn cũng chưa vội. Tình hình Ma Giới hiện giờ, khi được sáu vị sư phụ thuật lại, hắn mới biết hóa ra ngoài Ma Xương Tộc, còn có nhiều chủng tộc khác xa lạ từ bên ngoài len lỏi vào trong Ma Giới. Dù đặc tính và hình thái có phần tương đồng với ma nhân Ma Giới, nhưng mức độ hung tàn và phi nhân tính vượt xa chuẩn mực cho phép.

Dạ Khinh Ưu vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng vị thế Ma Đế bắt hắn phải giải quyết vấn nạn này. Sau khi nghe lời của mấy vị sư bá, Dạ Khinh Ưu quyết định quay trở lại Hồng U Ma Vực, triệu tập toàn bộ Ma Giới.

Nhận được tin, rất nhiều thế lực đứng đầu Ma Giới đều tỏ ra nghi vấn, từ khi Cuồng Huyết Ma Đế biến mất, thì còn đâu ra một vị Ma Đế khác. Sau khi biết được người triệu tập là Yêu Tiên Vương Tử, ai nấy đều sững sờ khó tin, nhưng dựa theo tin tức chứng thực, bọn họ cũng có thể tin tưởng phần nào.

Lần triệu tập này, nơi đến không phải là Ma Thiên Cửu Huyệt, mà là tòa thành lớn nhất Hồng U Ma Vực - U Nguyên Thành. Nằm vị trí trung tâm là biệt viện lớn nhất U Nguyên Thành bị Phúc Tử Tinh mua đứt từ lâu. Nơi này cũng được chọn để tụ họp các đại thế lực đến từ Ma Giới.

Dạ Khinh Ưu ngồi giữa chính điện, tay phải chống lên gò má, nhàm chán nhìn xuống bên dưới, chờ đợi từng thế lực đến nơi. Bên trái phải ngồi sáu vị sư phụ, Bách Chi đứng tại đằng sau hắn, tỏ ra không mấy quan tâm.

" Đến khi nào ngươi thực hiện giao ước? "

Dạ Khinh Ưu quay sang bên cạnh Bách Chi, trên mặt mang ngạ quỷ mặt nạ không nhìn thấy cảm xúc. Bách Chi thản nhiên nhìn xuống hắn, thản nhiên đáp.

" Đợi một thời gian, khi ta đạt đến Thần Đạo Cảnh thì sẽ giúp ngươi… "

" Hi vọng ngươi giữ lời… Nếu không thì ta không ngại lấy lại 'Tân Sinh Lãnh Hỏa' đâu… "

Khóe môi Dạ Khinh Ưu khẽ nhếch lên, nhưng Bách Chi có thể cảm nhận sát ý trong đó, nàng không hề có gì tỏ ra e ngại, một mặt không có gì đáp trả.

" Yên tâm, ngươi giúp ta… Ta chắc chắn sẽ trả nợ, ta là người ân oán trả đủ. "

Mặc dù cảm thấy nữ nhân này còn giấu mình, nhưng Dạ Khinh Ưu không mấy bận tâm nữ nhân này nghĩ gì. Hắn chuyển sự tập trung xuống bên dưới, năm mươi tư đại thế lực Cửu Cấp tại Ma Vực đều xuất hiện tại đây. Trong đó có một số đại thế lực nổi trội đều có mặt, dường như đều tò mò muốn biết vị tân Ma Đế này như thế nào.

Phúc Tử Tinh sợ hắn không rõ ràng, liền nói cho hắn biết một số thế lực, bên trong đó đứng đầu phải nói đến Âm Dương Thánh Đạo của Mặc gia và Phượng Hoàng Yêu Tộc. Ngoài ra còn có Hắc Điểu Yêu Tộc, Lâm Nguyệt Hồn Điện, Cửu Chỉ Ma Môn, Ma Lang Tông cũng là thế lực đáng chú ý.

Dạ Khinh Ưu cũng là lần đầu gặp một số thế lực, trong đó Hắc Điểu Yêu Tộc dẫn đầu là một nam tử trung niên anh tuấn, Ma Điểu Cương mang bịt mắt che vết cắt một bên mắt, mặc hắc vũ y bao phủ kín người, thực lực không mấy thua kém Thất Ma Cửu Mãn Thiên. Còn có Lâm Nguyệt Hồn Điện, dẫn đầu bởi Âu Thiên Ngạc, đi phía sau Âu Thiên Ngạc chính là nhi tử của gã - Âu Thiên Ngạo.

Còn thế lực Cửu Chỉ Ma Môn được dẫn đầu bởi một nữ tử trùm kín người, chỉ để lộ hai con mắt, gọi là Lưu Chỉ Nhạn. Ma Lang Tông trang phục hết sức dân dã, luôn để ngực trần, in hình cẩu lang ngay giữa ngực trái biểu lộ cho thân phận và địa vị trong tông, nam tử tráng khỏe xăm hình hắc lang kín người, ngay cả nửa mặt cũng xăm hình, ma danh cũng khá vang dội tại Ma Giới - Lang Bất Toại.

Mấy thế lực trên dường như rất ít khi lộ diện, hoặc là nói không thích cùng Nhân tộc và Thiên tộc tranh đấu, dẫn đến dù là đệ tử của bọn họ đều là thiên kiêu nhưng không xuất hiện trên Thiên Long Bảng hay Đại Thần Bảng.

Nội tình của Ma Giới cũng rất thâm sâu, ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng có phần ngạc nhiên. Dần dần Dạ Khinh Ưu chú ý khu vực của Phượng Hoàng Yêu Tộc, không hề thấy Phượng Cửu Cửu ở đó mà là Phượng Ngọc Khanh dẫn đội, mới vui vẻ an tâm. Phượng Ngọc Khanh nhìn thấy hắn, nhớ đến Thánh Nữ dường như vì đuổi theo hắn mà chạy lên tận Nhân Giới, gây thù với vô số thế lực tại Nhân Giới, chỉ biết cười khổ, chợt lại đến gần hắn, cười nói.

" Cô gia, người có biết Thánh Nữ đang tìm người không? "

Dạ Khinh Ưu nghe vậy, thầm cười, dù rất rõ ràng nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi.

" Phượng tiểu thư tìm ta sao? "

Nhìn cái bộ dáng này của hắn, Phượng Ngọc Khanh chỉ biết lắc đầu, than nhẹ một tiếng, thay chủ tử nhà mình biểu thị bất lực. Nàng ráng rặn ra nụ cười, trầm ngâm, than nhẹ đáp.

" Tiểu thư tìm cô gia đến tận Nhân Giới, đã đắc tội với vô số thế lực… Còn có cả Thiên Long Môn, e rằng không phải chuyện tốt. "

" Nàng ta vậy mà chọc cả 'Thiên Long Môn'... "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, hắn mặc dù biết Phượng Cửu Cửu rất lợi hại, nhưng để đối phó với Thiên Long Môn thì còn chưa đủ trình. Đó là đệ nhất tông môn của Nhân Giới, là tông môn do vị Nhân Đế hiện tại sáng lập, đối mặt với Đế Tôn thì Phượng Cửu Cửu cũng rất khó khăn để thắng.

Dù khá lo lắng nhưng hắn tin Phượng Cửu Cửu dù đánh không thắng vẫn có thể chạy thoát, đây cũng là lý do dù biết tin nhưng Phượng Ngọc Khanh cũng không tỏ ra bao nhiêu hốt hoảng.

" Đế Chủ, Mặc Hỏa Ly lại tái kiến. "

Lúc này, người của Âm Dương Thánh Đạo bước đến, không ngờ đi đầu lại là Mặc Hỏa Ly, lần này Dạ Khinh Ưu có thể cảm nhận cái gì đó rất khác từ người đối phương. Mặc Hỏa Ly bây giờ tu vi tăng tiến nhanh chóng, đã là Thiên Tôn vị, xung quanh hai mắt hắn bao bọc bởi một dải băng đen buộc chặt hai mắt, giống như nó bị thương. Dạ Khinh Ưu hơi giật mình, kỳ quái hỏi.

" Mắt ngươi làm sao vậy? "

" Không vấn đề gì, chỉ là hơi bất cẩn... "

Mặc Hỏa Ly nhún vai, tỏ ra thờ ơ, hình như xem việc bị mất đi đôi mắt không phải là chuyện gì lớn lao với hắn. Dạ Khinh Ưu im lặng, từ lâu đã cảm giác họ Mặc này dường như có gì đó che giấu, mà hắn cũng không có quá bận tâm, dù sao là thứ gì cũng không đủ uy hiếp đến hắn.

" Nếu vậy, các ngươi nên quay về chỗ ngồi… Cũng không nên kéo dài thời gian. "

Lời nói của Dạ Khinh Ưu lắng đọng, nhẹ nhàng nhưng làm tâm linh toàn bộ những người ở đây đều run rẩy, khiến cho một số nghi hoặc vốn có cũng dần im lặng. Bọn họ đều không ý kiến, quay lại chỗ ngồi đã được chuẩn bị, đồng loạt hướng mắt nhìn lên hắn.

Dạ Khinh Ưu ngồi khoanh chân trên ghế vị, tay chống cằm, nhìn xuống một lượt, chợt nói.

" Trước tiên, kẻ nào không phục thì bước ra… "

Ý tứ của Dạ Khinh Ưu rất rõ ràng, muốn tất cả những kẻ không tin tưởng hắn là Ma Đế bước ra ngoài, dùng làm gương. Câu nói cùng thái độ của hắn quả nhiên kích động không ít người, toàn bộ đều là đại lão trong Ma Giới, đều không thích thái độ cao ngạo của hắn. Nếu không phải vì Thất Ma Cửu Mãn Thiên thì còn lâu bọn họ mới đến. Nay tên tiểu tử kia tự nộp mình, bọn họ liền vui mừng, đồng loạt bước ra, đều muốn dạy cho hắn một bài học. Ngoại trừ Phượng Hoàng Yêu Tộc và Âm Dương Thánh Đạo là không có động tĩnh, còn lại dường như thế lực nào cũng có người bước ra.

Phúc Tử Tinh nhìn thấy vậy, không hề có ý ngăn cản, thản nhiên nhắm mắt không mấy bận tâm. Càng thấy Phúc Tử Tinh không có ý can thiệp, bọn họ còn không có ái ngại nào nữa, đồng loạt đứng trước mặt Dạ Khinh Ưu.

" Tiểu tử, ta là người đầu tiên không phục. "

Lang Bất Toại dáng người hùng vĩ như núi, che hết tầm mắt người đối diện, bước chân nặng tựa ngàn cân, nhưng linh hoạt như sói. Dạ Khinh Ưu híp mắt, khóe môi cười nhếch lên, chân càng gác cao, nói.

" Nếu vậy, ngươi trước tiên… Đến đi. "

" Biểu hiện này của tiểu tử ngươi quá khinh người rồi. "

Lang Bất Toại không ngờ bản thân bị xem thường, huyết khí dâng lên đầu, toàn thân Ma Khí bao bọc lan ra, thân ảnh quỷ mị chợt biến mất, phong ba nổi lên cuốn phăng bàn ghế trong phòng, làm nhiều người bị đẩy lùi. Chỉ thấy một bóng người mờ ảo, liền đã tiếp xúc với vị trí ngồi của Dạ Khinh Ưu, lang trảo sắc bén như lưỡi dao xé trời, chọc thủng tầng mái áp thẳng lên đầu Dạ Khinh Ưu.

Ai nấy nhìn đều cảm thán, danh xưng 'Lang Ma Ảnh Vương' của Lang Bất Toại quả không phải hư danh, mọi người đều chờ xem Dạ Khinh Ưu sẽ phản ứng thế nào. Thì đột ngột lại nhìn thấy bóng dáng của Lang Bất Toại bay thẳng ra ngoài, trượt dài trên đất, một tiếng động làm mặt đất rung chuyển, đến khi tất cả nhìn lại, đều thấy Lang Bất Toại đang nằm sâu trong một cái hố, hôn mê bất tỉnh.