Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 293




Tiêu Hạo mặc dù bất động nằm đó, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy mọi việc, trong lòng âm thầm dâng lên nỗi sợ hãi, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được uy hiếp đáng sợ như vậy. Hắn chỉ mong rằng đối phương đừng có chú ý tới mình, nếu không cho dù hắn có mặc vào trong người mười mấy cái 'Kim Thánh Tàn Cổ Giáp' để bảo hộ cũng chưa chắc đã toàn mạng.

Dạ Khinh Ưu liếc nhìn Tiêu Hạo nằm đó, nở ra một nụ cười âm trầm, sau đó bước tới gần Thượng Quan Vân Ngọc, đem Thánh Đan trị thương của hắn cho nàng phục dụng, đồng thời dùng Đạo Nguyên Lực hỗ trợ nàng nhanh chóng khôi phục vết thương.

Đan dược của hắn mang tới vượt xa cấp bậc của Tiêu Hạo không biết bao nhiêu lần, làm cho Thượng Quan Vân Ngọc chẳng mấy chốc đã khôi phục thương thế, trở lại nguyên trạng như trước kia, giống như chưa từng bị thương vậy. Nàng khẽ cảm khái, quả nhiên là khác biệt, nam nhân này mang lại cho nàng cảm giác không gì mà hắn không thể làm được.

" Cảm ơn… "

Dù mang nhiều khúc mắc trong lòng, nhưng Thượng Quan Vân Ngọc cũng không cách nào chối bỏ sự quan tâm của hắn, ánh mắt nhìn hắn mang theo nhiều suy nghĩ. Dạ Khinh Ưu mỉm cười nhìn nàng, nụ cười hết sức ấm áp làm cho nàng trái tim đập mạnh lên.

" Không cần phải cảm ơn ta, nàng hãy lấy thân báo đáp đi. "

Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc của nàng, trong sự ngỡ ngàng của Thượng Quan Vân Ngọc liền áp môi hôn lấy nàng, khiến cho mỹ nữ ú ớ nói không nên lời, bị hắn tập kích chỉ có thể chấp nhận, hé mở đôi môi hồng nhuận cùng hắn nhiệt tình cháo lưỡi.

"Ưm… chụt… chụt…" Âm thanh hôn môi bắt đầu truyền vào tai Tiêu Hạo liền làm cho hắn ngớ người ra, trái tim không hiểu sao lại đập mạnh, có chút khó hiểu.

" Đó là chuyện gì? Rốt cuộc hai người bọn họ đang làm gì? "

Tiêu Hạo toàn thân đau đớn khôn cùng, thể xác dù chịu cơn đau tra tấn nhưng cảm giác bất an lan tràn tới càng làm hắn khó chịu hơn chục lần. Dạ Khinh Ưu vừa hôn lấy Thượng Quan Vân Ngọc, ánh mắt vẫn không quên nhìn Tiêu Hạo, nhìn gương mặt dần trở nên méo mó của Tiêu Hạo làm cho hắn tâm trạng trở nên vui vẻ, khẽ nhếch miệng cười. Vì đang phải cười cho nên đôi môi của cả hai người Dạ Khinh Ưu và Thượng Quan Vân Ngọc tách nhau ra, tạo thành một sợi chỉ bạc nhỏ nối liền giữa hai đôi môi.

" A, ngươi dám khi dễ ta. "

Thượng Quan Vân Ngọc hô hấp có chút dồn dập, hai mắt đỏ hồng, sụt sùi phát ra tiếng làm trái tim Tiêu Hạo thắt lại, gồng mình ráng cử động nhưng vô ích, toàn thân vết thương do Kiếm Ý của Dạ Khinh Ưu gây ra không phải nhanh vậy liền khôi phục, kể cả cho dù hắn có sở hữu Thiên Thư cũng vậy. Dạ Khinh Ưu đem Thượng Quan Vân Ngọc ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng điệu trìu mến nói.

" Xin lỗi nàng, tất cả mọi chuyện xảy ra thành như vậy là do ta thái độ không tốt… Chẳng lẽ nàng thật sự giận ta như vậy sao… "

Thượng Quan Vân Ngọc chợt sững người, nàng không thể tin nổi nam nhân này lại có thể thốt ra những lời như vậy, dù không biết là thật hay giả nhưng trong lòng hết sức ngọt ngào, đặc biệt khi lúc này tâm linh nàng đang yếu ớt nhất, chịu quá nhiều đả kích.

" Thật sự như vậy sao, ngươi thật sự quan tâm sao… ngươi thích ta sao… "

Thượng Quan Vân Ngọc dường như quên cả sự tồn tại của Tiêu Hạo, nhìn Dạ Khinh Ưu mang theo vẻ chân tình, nàng cảm thấy bản thân không nên dối lòng nữa, nếu không có lẽ cả đời sẽ hối hận. Dạ Khinh Ưu ôn nhu vuốt má nàng, khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng, cười nói.

" Ta dĩ nhiên thích nàng, có lẽ là bắt đầu từ kiếp trước đi… "

" Kiếp trước sao… "

Thượng Quan Vân Ngọc đỏ bừng hai má, nàng vốn cách đây không lâu còn nghĩ nhân sinh không còn chút ý nghĩa, thật không ngờ nam nhân này xuất hiện đã khiến tâm hồn nàng như được chữa lành. Nàng hạnh phúc ôm lấy hắn, vui vẻ cười nói.

" Nếu vậy, chàng từ giờ không được quên ta. Nhớ chưa, ta thật sự sợ phải ở lại một mình… "



Càng nói về sau nước mắt của nàng chảy ra, hết sức thương tâm, Dạ Khinh Ưu tâm tình phức tạp nhìn lấy nàng. Đối với hắn, nàng chỉ là công cụ đả kích Tiêu Hạo mà thôi, nhưng giờ này lại mang cho hắn một cảm giác khác lạ.

" Yên tâm, ta hứa. "

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, tiếp sau đó đột nhiên hắn hướng xuống hôn cổ nàng, bàn tay lần mò vào bên trong y phục nắn bóp một bên ngực của nàng. Thượng Quan Vân Ngọc rên ra một tiếng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, thật không ngờ hắn lại tập kích nàng vào giờ phút này.

" Đừng, Dạ lang… Nơi này… không được... Ưm~ "

" Vì sao, lúc này ta chỉ muốn nàng. "

Dạ Khinh Ưu cười tà, đem Thượng Quan Vân Ngọc đẩy ngã trên mặt đất, đem y phục của nàng rộng mở, toàn bộ da thịt lộ ra dưới ánh trăng, làn da trắng ngọc tinh khiết, đôi gò bồng ngạo kiều bung nẩy tròn trịa. Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú nàng, khẽ mút lấy…

" Ưm… đừng mà, không được… ah… "

Tiêu Hạo nằm gần đó từ nãy đến giờ vẫn nghe rõ, trong lòng hắn lúc này đang gào thét, trái tim như muốn rỉ máu. Hắn thật không ngờ bản thân liều mạng vì mỹ nữ như vậy nhưng mỹ nữ lại chủ động ôm ấp trong lòng cùng với một nam tử khác, thậm chí còn ở ngay trước mặt hắn. Tiêu Hạo hai mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt đến mức chảy máu.

" Dạ lang, đừng mà… a… không được đâu, bên kia… ưm… còn có Tiêu Hạo… "

" Đừng lo, hắn ta đã mê man rồi… không biết gì đâu. Nào, nâng cao mông lên, để ta đút vào. "

Từ bên trong thân thể của Tiêu Hạo trào dâng một cỗ uất hận, thậm chí khí huyết đảo lộn, máu tươi từ trong người nghịch chuyển, miệng hắn liên tục thổ ra máu tươi. Mặc dù không thể chứng kiến, nhưng nghe thấy Nữ Thần trong lòng mình đang rên rỉ trước mặt hắn làm cho Tiêu Hạo chỉ muốn lập tức chết đi nhưng lại không thể, cái này không khác gì sống không bằng chết.

" Thượng Quan Vân Ngọc… tại sao chứ… ta thích tỷ như vậy mà… "

Tiêu Hạo cố gắng cử động thân thể tàn tạ, hai bàn tay bám chặt lấy mặt đất, bên tai vẫn vang vọng lời tình tứ của đôi nam nữ, càng lúc càng đả kích hắn nặng nề.

Tiếng da thịt va đụng 'bạch… bạch… bạch…' văng vẳng bên tai, còn có âm thanh rên rỉ của Nữ Thần cam tâm tình nguyện khuất phục dưới thân nam tử kia. Hai mắt Tiêu Hạo đẫm lệ, chảy ra nước mắt nhục nhã, hắn đây là lần đầu tiên chịu tủi nhục bậc này, chỉ có thể chịu đựng mà không thể làm được gì.

" Dạ lang… thoải mái quá, mau đâm chết thiếp… ah… sướng quá… ahh… "

Dưới ánh trăng bạc sáng mờ ảo, hình ảnh hai người nam nữ giao hoan giữa trời hoang tạo thành bầu không khí hết sức dã tính, đặc biệt là đằng xa còn nằm một thiếu niên chịu dày vò tra tấn tinh thần. (NTR chính thức hàng lâm :D)

Tiêu Hạo chỉ muốn ngất đi để vượt qua cơn ác mộng này, chỉ là hắn dù muốn nhưng tinh thần vẫn như cũ tỉnh táo, còn cảm giác rõ rệt mọi thứ hơn. Đúng lúc này, vốn Tiêu Hạo chỉ muốn làm ngơ sớm chịu cho qua chuyện này, từ tinh thần của hắn cảm nhận được bóng dáng hai người đang đi đến, có thể nghe thấy tiếng da thịt va đụng vang lên bên tai, rõ ràng là đối phương vừa giao hoan vừa đi về hướng này.

" Dạ lang… ah… chàng đi về phía này làm gì… "

" Chẳng phải nàng lo cho hắn sao… ta tiện đến kiểm tra. "

Dạ Khinh Ưu híp mắt cười, hai tay cầm lấy cánh tay Thượng Quan Vân Ngọc, vừa gia tăng tốc độ nhấp. Thượng Quan Vân Ngọc cắn môi rên rỉ, thở dốc từng hơi.

" Đừng như vậy… Bộ dạng này làm sao có thể… ah… ưm… được chứ… "



" Sao vậy, chẳng phải lúc nãy nàng còn lo lắng sao… hay giờ ta kêu hắn dậy… "

Dạ Khinh Ưu vừa cười vừa đâm côn thịt vào tiểu huyệt của Thượng Quan Vân Ngọc, nhìn mỹ nữ lắc lư theo nhịp nhấp, cảnh tượng kiều diễm đến cực hạn. Thượng Quan Vân Ngọc hai tay chống xuống mặt đất, ánh mắt nhìn Tiêu Hạo ở phía đối diện, sợ hãi hắn tỉnh dậy nhưng lại có chút kích thích đáp.

" Thiếp là lo hắn nhìn thấy thiếp bộ dạng này… Bộ dạng này của thiếp chỉ có thể mình chàng được nhìn thấy. "

Thượng Quan Vân Ngọc vừa dứt lời, Dạ Khinh Ưu lập tức đẩy nhanh tốc độ, cả hai đồng loạt có dấu hiệu chuẩn bị lên đỉnh.

" Ah… thiếp sắp ra… Dạ lang, mau cho thiếp… bắn hết toàn bộ tinh dịch của chàng vào bên trong… ah… thiếp muốn thay chàng sinh ra bảo bảo… "

Tiêu Hạo lồng ngực như muốn nổ tung, nếu còn có thể mà nói thì hắn đã phải thổ ra cả mấy lít máu, nghiến răng ken két tạo thành tiếng cọ sát.

" Đôi cẩu nam nữ đáng hận… " Tiêu Hạo thầm rủa trong lòng, hắn tinh thần vì bị đả kích trầm trọng nên cuối cùng cũng lâm vào mê man, trước khi ý thức chìm vào bóng tối, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng đen cùng đưa nhau lên đỉnh nhân sinh, chỉ sợ sẽ khiến hắn ám ảnh đến hết đời.



Chẳng biết qua bao lâu sau, Tiêu Hạo mở mắt tỉnh lại, cũng nhờ 'Mộc Nhạc Tâm Sinh' làm cho thương thế của hắn khôi phục nhanh chóng. Cơ thể đã có thể cử động, Tiêu Hạo trước hết là hét lên, giải phóng toàn bộ uất ức trong lòng.

" Tiêu Hạo ta thề, nếu không giết được đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ thề không làm người… "

Vừa dứt lời, hắn liền thổ ra một búng máu, hoàn toàn phát tiết thịnh nộ kìm nén. Hắn thở ra một hơi, cố để bản thân tỉnh táo, sau đó ngồi xuống bắt đầu vận chuyển công pháp bên trong 'Mộc Nhạc Tâm Sinh' để cho bản thân khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Thậm chí còn không thèm để tâm linh dược tiết kiệm được, toàn bộ bỏ vào miệng nhai nuốt.

Uỳnh…

Từng luồng Linh Khí xung quanh như gió lốc quấn quanh người Tiêu Hạo bị hắn hấp thu hết vào thân thể, cuối cùng thông qua đó Tiêu Hạo hắn đột phá Thiên Huyền Cửu Giai, cách viên mãn không còn xa.

" Rất tốt, xem ra ông trời còn chưa bỏ rơi ta. "

Tiêu Hạo nhếch mép, thần thái hắn hoàn toàn thay đổi, hắn đứng bật dậy giang rộng hai cánh tay, mang theo khí thế tự tin nói.

" Đợi đấy, rồi ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết. "

Nhớ tới nam nhân liên tục làm cho bản thân hắn mang nhục, Tiêu Hạo nghiến chặt răng, hận ý ngập trời. Chỉ là hắn vừa mới dứt câu, từ phía sau đã phát ra một âm thanh nam nhân quen thuộc.

" Ồ, ngươi làm thế nào để ta sống không bằng chết đây. "

Quay đầu, Tiêu Hạo chợt nhìn thấy một nam nhân anh tuấn bức nhân, mang theo nụ cười tà mị. Dù cả hai lần đều không nhìn thấy rõ dung mạo nam nhân kia, nhưng Tiêu Hạo có thể nhận ra đối phương rõ ràng chính là kẻ đã biến hắn thành bộ dáng thê thảm như vậy, hai mắt hóa đỏ, điên cuồng gằn lên.

" Là ngươi!! "