Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 298




Ánh mắt Thượng Quan Vân Ngọc mang theo vô tận sát khí, không chứa một tia tình cảm nào dành cho đám người Chương Gia. Nàng khẽ cắn môi ngọc, kìm nén nộ hỏa, âm thanh nhu nhuyễn làm lòng người lạnh ngắt.

" Thả bọn chúng đi thôi… "

" Chẳng lẽ nàng lại thật sự tha cho chúng ta? "

Nghe Thượng Quan Vân Ngọc nói, tất cả đám người Chương Gia liếc mắt nhìn nhau, đều tưởng rằng mình vừa mới nghe lầm. Bọn chúng đều có thể cảm giác được sát ý mãnh liệt tỏa ra từ nàng, rõ ràng là có hận ý cực kì sâu đậm. Dạ Khinh Ưu im lặng không nói gì, thản nhiên cho Thượng Quan Vân Ngọc quyền quyết định, kết quả cho dù là như thế nào thì hắn cũng chấp nhận.

Nhưng lời kế tiếp của nàng lại khiến cho đám người Chương Gia tâm trạng trùng xuống, Thượng Quan Vân Ngọc ánh mắt hướng về phía Chương Tử Liệt, phẫn nộ cực kì mãnh liệt, cứ như là vừa nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm vậy.

" Tha cho các ngươi? Nằm mơ sao? Ta muốn tự tay mình hủy diệt Chương Gia… Các ngươi rửa cổ đợi đi. "

Lời nói của nàng làm cho toàn trường im lặng không biết nói gì, mặc dù nhìn Thượng Quan Vân Ngọc thiên phú không tệ, tuy nhiên vẫn còn chưa đủ để bọn họ xem trọng. Ở trong mắt của đám người, nàng chỉ có vẻ ngoài là nổi bật, nếu muốn mơ tưởng diệt đi Chương Gia là một điều gì đó rất bất khả thi.

Dù trong lòng đám người suy nghĩ như vậy nhưng cũng không ai dám nói ra ngoài miệng. Đơn giản là vì nam nhân đứng bên cạnh nàng ta khủng bố đến không thể hình dung, ngay cả Thiên Tôn hắn cũng chẳng coi ra gì.

" Ngông cuồng, có cho nữ oa ngươi tu đến hết kiếp cũng không có khả năng… "

Tứ Trưởng Lão của Thánh Địa tỉnh lại, dù nửa bên mặt bị vỗ cho nát bét, lộ ra xương óc ghê tởm nhưng thái độ cao cao tại thượng đó vẫn không hề suy giảm. Linh Lung thấy lão còn chưa biết sợ liền tức giận, âm thanh trong trẻo lạnh lẽo nói.

" Im đi lão già, Thượng Quan tỷ nói diệt Chương Gia thì có là gì? Ngay cả cái Thánh Địa của lão đầu tử gần đất xa trời như ngươi ta cũng muốn diệt. "

Linh Lung hất cằm chống eo nói, lập tức liền khiến toàn trường kinh ngạc, ném ánh mắt tán thưởng dành cho nàng. Phải biết Thánh Địa chính là trung tâm của Ba Ngàn Đại Vực, thánh địa tu luyện của toàn thiên hạ. Nghe nói sức ảnh hưởng của nó còn có thể làm rung chuyển hủy diệt toàn bộ các Đại Vực lớn nhỏ khác, uy nghiêm đến cực điểm. Nếu như không phải Thánh Địa đặt ra quy tắc không can thiệp vào tranh đấu của Tam Giới thì có lẽ thiên địa này đã là của bọn họ rồi.

Dù là Thiên Long Môn, đệ nhất tông môn của Nhân Giới cũng chưa dám buông lời xúc phạm đến Thánh Địa, vậy mà thiếu nữ này lại dám ngông cuồng như vậy. Tứ Trưởng Kão dù thương thế đang đau nhức kinh khủng cũng phải cười to lên, chế giễu nói.

" Haha, nữ oa nhi khẩu khí thật là lớn… Dám có suy nghĩ diệt đi Thánh Địa, quả nhiên là trẻ nghé không biết sợ cọp. Chẳng lẽ nha đầu ngươi nghĩ rằng tên nam nhân kia có thể đánh ta bị thương là đã tỏ ý khinh thường rồi sao? Vậy thì để ta nói cho nha đầu ngươi biết… Hắn dám đắc tội với Thánh Địa, cho dù có một trăm cái mạng chó cũng không đủ để giết. "

Tứ Trưởng Lão ngửa mặt lên trời cười to, phối hợp với bộ dáng thê thảm hiện giờ của lão càng thêm đáng sợ. Dù là vậy, không có ai trong Tam Đại Học Viện và đám khách nhân dám cãi lại, đơn giản bởi vì đó là sự thật. Mặc dù Dạ Khinh Ưu có thể đánh trọng thương Tứ Trưởng Lão của Thánh Địa nhưng đó có thể coi như là đánh lén, nếu đủ coi trọng thì có thể coi như là Chí Tôn cường giả thực lực.

Chí Tôn cường giả lợi hại, ai cũng biết, một Thiên Tôn dĩ nhiên thất thủ vô sách. Nhưng chỉ vì vậy mà coi thường Thánh Địa là quá ngu ngốc, bởi lẽ Thánh Địa danh vọng có sự nghiền ép của Đế Tôn. Trước kia cũng có một Chí Tôn lợi hại đầu đội trời chân đạp đất, dám coi thường uy nghiêm của Thánh Địa, chẳng phải đều chết đến không thể chết hơn sao?



Quang Chi Lâm chắp tay cười lạnh, thần thái ngạo mạn, tự cao đứng giữa trung tâm chúng nhân của Kim Nhân Học Viện. Hắn tự nhiên cho rằng lời của Tứ Trưởng Lão hoàn toàn chính là như vậy, thậm chí so với Tứ Trưởng Lão hắn còn hiểu biết rõ hơn cả lão.

Quang Chi Lâm hắn xuất thân chính là cao quý, ngay cả Thánh Địa thần thánh trong lòng đám người cũng không đủ để hắn đặt vào trong mắt. Bởi lẽ hắn chính là xuất thân của Thánh Vực, chính là cao cao tại thượng Thánh Nhân, cai quản hết thảy, so sánh với Thánh Địa càng kinh khủng vạn phần. Bản thân hắn đơn giản vì muốn trau dồi rèn luyện nên mới xuống Hạ Giới, gia nhập vào Kim Nhân Học Viện, có thể coi như đi chơi du ngoạn cũng không khác gì nhau.

Dạ Khinh Ưu ra tay, hắn nhìn thấy, nhưng không chút e ngại nào. Bởi vì cho dù đối phương có lợi hại hơn, thậm chí là Đế Tôn thì đã sao? Ở trong mắt Thánh Địa không khác nào con kiến, vươn tay là có thể đè bẹp.

Vì thế, trong mắt của Quang Chi Lâm, Dạ Khinh Ưu uy phong thì sao? Cũng chỉ là một con hề nhảy múa, đợi đối phương uy phong chán, hắn tùy tiện gọi người là có thể đem đối phương chơi chết. Thậm chí hai vị tuyệt sắc mỹ nữ kia nếu biết được thân phận thật của hắn thế nào cũng sẽ dễ dàng quy phục, ngay cả thiếu nữ tên Linh Lung và Mạc Thủy Dao kia nữa, sớm muộn rồi cũng sẽ thành đồ chơi trên giường của hắn.

Các nàng chính là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất từ trước đến giờ hắn thấy, thậm chí vượt xa đám nữ tử bình phong tỏ ra thánh khiết trong Thánh Vực, dĩ nhiên là ngoại trừ Quang Tích Nhược thân phận chú định hắn không chạm đến được, còn có sư phụ nàng chính là Nữ Thần hắn không có cách nào chạm đến. Dù thèm nhỏ dãi hai vị mỹ nữ kia nhưng hắn biết, nếu muốn sống lâu thì nên từ bỏ ý định, cho nên mỹ nữ Hạ Giới là một lựa chọn không tệ.

Quang Chi Lâm trong lòng tự sướng, chắp tay xem kỳ biến, cứ như hết thảy đều nằm bên trong tính toán của hắn. Ánh mắt cẩn thận nhìn bóng dáng mê người của những mỹ nữ thiên hương quốc sắc trên Bách Hoa Bảng.

Còn ở phía bên kia, Linh Lung nhíu mày, nàng vốn đã không vui, nay còn nghe được lão già này có ý tứ xúc phạm đến nam nhân quan trọng nhất của mình liền vô cùng tức giận, bộc lộ ra sát khí như hầm mộ hàn băng lạnh thấu xương.

" Lão già ngươi rõ ràng được Dạ đại ca tha cho nửa cái mạng chó mà còn dám kiêu ngạo không coi ai ra gì… Chán sống rồi?!! "

Linh Lung rút ra một thanh hàn kiếm lạnh lẽo khiến cho không khí xung quanh nàng giảm xuống âm độ, mặc dù nàng còn chưa có đột phá Thánh Linh Cảnh, nhưng tích súc vừa đủ, sớm muộn cũng đột phá.

Công pháp của nàng chính là do Dạ Khinh Ưu đưa cho nàng, Thần Cấp Công Pháp - Băng Liên Kiếm Pháp, dù muốn vượt cấp khiêu chiến cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên muốn đả thương Thiên Tôn vẫn còn chưa đủ, nhưng nàng không hề e sợ chút nào liền ra tay. Trong suy nghĩ của nàng, kẻ nào dám xúc phạm Dạ Khinh Ưu đều nên đi chết.

" Nữ oa nhi, chỉ là Thiên Huyền Cảnh nhỏ nhoi…Lại dám ra tay với lão phu. "

Tứ Trưởng Lão phục dụng Thánh Đan khiến thương thế của lão phục hồi một phần, da mặt bị vỗ nát cũng mau chóng khép lại, mặc dù suy yếu đến chỉ còn mấy thành thực lực nhưng lão vẫn tự tin một nha đầu còn chưa đột phá Thánh Linh Cảnh có thể gây ra cho lão một chút thương tổn.

" Linh Lung, tỷ đến giúp muội một tay… "

Thượng Quan Vân Ngọc cũng lướt tới, trong tay nàng từ bao giờ đã xuất hiện một thanh lôi chùy tỏa ra lôi quang lượn lờ, khí tức của Thiên Lôi Kiếp tỏa ra làm người khác chỉ biết tránh xa. Nàng cầm chính là 'Lôi Thiên Chùy', Thần Binh đứng hàng thập ngũ (15) vừa xuất hiện trên Thần Binh Bảng không lâu, chính là Thần khí mà Dạ Khinh Ưu nhận lại của Phàm Nhân Lão Giả luyện chế cho hắn.

Tứ Trưởng Lão cảm nhận hàn khí lạnh thấu xương, từng đóa băng liên rơi đầy đầu khiến da lão lạnh lẽo, lập tức làm cho lão run sợ, nhận ra công pháp mà nha đầu Linh Lung kia thi triển rất không tầm thường. Vừa định thần lại thì cảm thấy uy áp do Thượng Quan Vân Ngọc gây ra, khí tức kia làm cho lão liên tưởng đến đạo Thiên Lôi đánh xuống người Chương Tử Liệt, lập tức nét mặt liền dữ dằn.

" Hóa ra Thiên Lôi đánh xuống người Chương tiểu tử là do các ngươi bày trò… "

Thượng Quan Vân Ngọc không có thời gian trả lời, cũng không thèm giải thích, đây là lần thứ hai nàng dùng Lôi Thiên Chùy, tuy nhiên lại cảm giác hòa hợp đến khó tả. Nàng giơ cao lôi chùy, như một Nữ Thần Sấm đem Thiên Lôi đánh xuống, từ trên trời cao liền hiện ra ba đạo Hắc, Tử, Bạch Thiên Lôi Tam Sắc đánh thẳng vào đầu Tứ Trưởng Lão, uy áp ngàn cân cũng đồng thời theo đó mà đè xuống.



Uỳnh…

Tiếng sấm nổ vang cả bầu trời, toàn bộ Nội Viện bên trong Thủy Tâm Học Viện bị làm cho tan nát, người xung quanh quan sát không thể không né đi, toàn bộ tránh đi xa, sợ bị liên lụy. Tứ Trưởng Lão sắc mặt tái mét, lão đồng thời phải chống lại hai loại băng, lôi lực lượng cô đọng đến cực điểm, mặc dù tu vi hai nữ không cao nhưng loại Đạo Nguyên Lực tinh thuần thực đủ làm cho một người bị thương như lão cảm giác được nguy cơ đến tính mạng.

" Thật cho rằng Thánh Địa bọn ta dễ như vậy trêu trọc sao? Hai tiểu nữ nhi quả thật coi trọng mình quá rồi... "

Tứ Trưởng Lão điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm đến thương thế của mình, từ trong người lấy ra bản thân Thánh Trượng, hội tụ Quang Nguyên Lực thành một quả Quang Cầu to bằng quả bóng, từng chút một đem nghiền nát Đạo Nguyên Lực của hai nữ.

Linh Lung và Thượng Quan Vân Ngọc sắc mặt trắng bệch, cũng thật không ngờ tới một Thiên Tôn nhìn như sắp chết lại có thể phản kháng dữ dội như vậy.

Nhìn thấy tình cảnh này, ai cũng tặc lưỡi than thầm, nếu như là người khác cho dù là Thánh Linh Cảnh thì dưới tình trạng Thiên Tôn tử thương cũng khó cách nào mà chống lại chứ nói gì đánh ngang tay như hai nữ, quả thật xem ra hai nữ thiên phú thật sự là đủ yêu nghiệt, chỉ là đáng tiếc...

Dạ Khinh Ưu đứng ở một bên quan sát, hoàn toàn không có ý định xen vào, Mạc Thủy Dao sắc mặt không được tốt, đứng bên cạnh hắn, nhìn nam nhân ẩn chứa đủ mọi loại cảm xúc, nàng dù đứng xa vẫn có thể cảm nhận được dư uy khủng bố, thật không dám tin Linh Lung tu vi còn thua kém nàng lại có thể đối chọi.

Dạ Khinh Ưu không chút lo lắng an nguy của hai nữ, dù sao Linh Lung chính là thường xuyên cùng Phượng Thiên Nhã luận bàn, kinh nghiệm đối chiến Thiên Tôn ít ra cũng có, nói chi lão già kia còn bị hắn làm cho nửa sống nửa chết. Chỉ có thể coi như lão già kia là đá kê chân cho Linh Lung luyện tập, còn Thượng Quan Vân Ngọc cho dù có thua kém Linh Lung nhưng lại mang Thần Binh trong tay, có thể phát huy uy thế của nàng đến cực hạn.

" Thế nào, ngươi định đứng xem sao? Hay là sợ mang lại phiền phức cho học viện? "

Ánh mắt lướt qua nhìn Mạc Thủy Dao, Dạ Khinh Ưu thản nhiên hỏi. Mạc Thủy Dao nghe hắn hỏi vậy, thân thể liền run lên, cắn cắn lấy cánh môi, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt khiến cho chảy máu, nàng nhìn giữa chiến trường không nói, dĩ nhiên trong lòng phân vân nên chọn thế nào. Dù sao nếu nàng theo cảm tính mà nói, học viện có thể vì vậy mà theo nàng chôn vùi, nếu đắc tội đến Thánh Địa thì chưa chắc nam nhân kia có thể giúp nàng cứu vớt học viện.

Thế giới này đơn giản là cường giả vi tôn, dù nàng là đại mỹ nữ mỹ mạo phong hoa tuyệt đại, thiên phú siêu quần thì thế nào? Dưới mắt cường giả mãi chỉ là con kiến. Thậm chí nếu nông nổi, đem cả nơi nàng xem là nhà đều chôn vùi, liên lụy đến cả người nàng xem như mẫu thân ruột thịt.

" Tiểu Dạ nha, ngươi đừng có dọa cho nha đầu này sợ… Nếu không tỷ tỷ sẽ trừng phạt ngươi đó. "

Bên cạnh người Dạ Khinh Ưu, một luồng kỳ lan hương thảo thơm phớt, âm thanh dịu ngọt như mật, ma mị mê người liền vang lên bên tai. Dạ Khinh Ưu cảm giác toàn thân lạnh run, ngay cả Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm cũng xuất hiện trong tay hắn, như trực chờ chém chết người.

" Ai nha, định chém ta… Ngươi đứa con rể này thật quá đáng giận. "

Một thủ chưởng nhẹ nhàng vươn ra, không biết bằng cách nào đã đem hắn khóa cứng, cứ như không gian xung quanh không còn tồn tại vậy. Dạ Khinh Ưu vốn dĩ có thể dễ dàng thoát ra, nhưng làm như vậy quá phí công, bởi lẽ hắn nhận ra đối phương chính là Thủy Linh, mẫu thân kiêm luôn phụ thân của Linh Lung và Đóa Thiên Di.

Hắn thật không ngờ tới, thực lực của nàng vậy mà có thể kinh khủng đến như vậy.