Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 311




Tại một mảnh phía bầu trời Bắc Uyên Đại Lục, từng đám huyết vân tụ hội biến bầu trời trở thành màu đỏ như máu tươi, không gian run rẩy sợ hãi, đại địa chấn động dữ dội làm cho người dù cách xa nơi giao chiến vẫn cảm giác được sự thảm liệt.

Từng chiếc mộ địa mọc san sát nhau của từng cường giả Thiên Tôn, Chí Tôn tạo thành vô số truyền thừa, chỉ sợ về sau sẽ thu hút vô số người đến tầm bảo.

Dạ Khinh Ưu hắc y không chút lay động, nhẹ nhàng đứng giữa bầu trời, xung quanh hắn toàn bộ người chết vô số, đến gặp hắn có hơn ngàn người, hiện giờ giống như vắng lặng như tờ, không một âm thanh nào phát ra, không còn chút tồn tại thù địch nào.

Ngay cả Chí Tôn cường giả đỉnh tiêm, Hiệu Trưởng của Kim Nhân Học Viện - Vương Chí Tường, ngay cả khả năng phản kháng cũng không có, lập tức biến thành nấm mồ chôn thây bên dưới, hồn phách cũng bị diệt sát, sợ rằng khó thể siêu sinh.

Một màn này làm cho đám cường giả Thiên Tôn, Chí Tôn vừa mới đầu nhập theo Dạ Khinh Ưu cảm thấy rung động mãnh liệt, hết sức sợ hãi, âm thầm may mắn bản thân sớm đưa ra lựa chọn đúng đắn, không có cùng hắn đối địch.

Lúc này sự chú ý của Dạ Khinh Ưu tập trung lên thân thể Độc Xà Bà Bà, hắn còn chưa có giết lão, bởi lẽ trên người Độc Xà Bà Bà gây ra cho hắn sự hứng thú. Chỉ thấy lúc này, da mặt của Độc Xà Bà Bà bong tróc, từng mảnh da rắn rơi ra, lộ ra làn da trắng nõn như em bé trái ngược với làn da sần sùi trước đó.

Chúng nữ cũng kinh ngạc mà nhìn, thật không nghĩ đến lão bà nghe tiếng đã dọa người run sợ lại có khả năng kỳ quái như vậy. Độc Xà Bà Bà làn da vừa lột sạch, để lộ đằng sau là một gương mặt tuyệt thế kiều nhan, lông mi dài cong vút, đôi môi son tím mê người, mái tóc bạch kim óng ả mềm mại xõa dài xuống tận eo.

Thật không ngờ, Độc Xà Bà Bà vậy mà hóa thành một đại mỹ nữ cấp bậc khuynh đảo thiên hạ, chỉ tiếc làn da kết lớp vảy rắn mọc hai bên mặt phá hủy đi mỹ quan, nhưng vẫn y như cũ xinh đẹp hấp dẫn nam nhân. Nhìn thấy kiều dung nàng lộ rõ ra ngoài, lập tức đằng sau một mỹ phụ Chí Tôn vừa đi theo Dạ Khinh Ưu, gọi là Ma Cầm Chí Tôn kinh ngạc lên tiếng.

" Không ngờ lại là nàng ta! "

Thấy Dạ Khinh Ưu chuyển ánh mắt nhìn mình, Ma Cầm Chí Tôn cười gượng, lập tức nhanh nhẹn vì hắn giải thích.

" Nàng chính là cháu gái của Đảo Chủ Nam Xà Đảo. Độc Xà Bà Bà là nhũ danh gia mẫu nàng, còn tên thật của nàng là Độc Nam Cô. Thuộc hạ đã từng ghé thăm nơi này một lần, đối với mẫu thân nàng còn có chút quen biết. "

Dạ Khinh Ưu nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, bàn tay chợt vươn ra lập tức đem Độc Nam Cô kéo đến trong tay, một tay siết chặt cổ nàng, thản nhiên nhìn lấy nàng, cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu như không vì vẩy rắn mọc trên mặt nàng thì dung mạo của nữ nhân này càng hiện ra hoàn mỹ, thậm chí có thể so sánh cùng Hân Phong Tiểu Nguyệt. Mà điều quan trọng làm hắn tha cho nàng cũng không phải vì mỹ mạo của nàng, mà hắn cảm thấy nàng dường như còn cùng Độc Thiên Địch có quan hệ.

" Ngươi là Độc Nam Cô, người của Nam Xà Đảo? "

Dạ Khinh Ưu thản nhiên cười, hỏi. Độc Nam Cô thân thể run lên, trong ánh mắt nhìn hắn tràn ngập phẫn nộ, lại không tỏ ra sợ sệt hắn, kiên cường mà bất khuất đáp.

" Đúng thì thế nào? Ngươi muốn giết ta thì cứ việc. "

" Ngươi đối với Ma Tộc rất có thành kiến? "

Dạ Khinh Ưu bàn tay chợt buông lỏng, đem nàng ném vào trong lòng Ma Cầm Chí Tôn, khoanh tay lại hỏi. Ma Cầm Chí Tôn ôm lấy Độc Nam Cô, tự nhiên sinh ra tâm chiếu cố vì quan hệ cùng mẫu thân Độc Nam Cô, truyền âm nàng không nên cùng Dạ Khinh Ưu đối nghịch, sau đó ra sức khuyên giải, lại không có tận lực che giấu cho nên Dạ Khinh Ưu có thể nghe được, cảm thấy Ma Cầm Chí Tôn này cũng rất biết điều. Độc Nam Cô ánh mắt phức tạp, thở ra một hơi, tránh nhìn lấy Dạ Khinh Ưu, quay đầu đáp.

" Ta hận Ma Tộc các ngươi thấu xương. Gia mẫu (bà nội) ta cùng ca ca của ta là bị đám Ma Tộc các ngươi hại chết, thù này ta nhất định phải báo dù cho phải chết. "



Dù đã nhìn thấy Dạ Khinh Ưu một kiếm chém rụng cả ngàn cường giả Thiên Tôn, thậm chí là đến cả Chí Tôn cũng không có mảy may cơ hội bỏ chạy, Độc Nam Cô vẫn không có sợ hắn, thản nhiên như không. Điều này làm chúng nữ có phần khâm phục, còn muốn bước lên khuyên hắn tha cho nữ tử này.

" Ca ca của ngươi... Hắn tên gì? "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, ẩn ẩn đoán ra một chút nội tình. Độc Nam Cô không biết vì sao hắn hỏi vậy, dù sao cũng không cần che giấu, nàng bình tĩnh đáp.

" Ca ca là Độc Thiên Địch. Ba trăm năm trước, từng xông vào Ma Giới cứu tộc nhân của ta, một đi không trở lại. Người của Nam Xà Đảo trở về liền nói chính là do Ma Tộc các ngươi giết hắn. "

" À. "

Dạ Khinh Ưu nhẹ cảm thán, thật sự không ngờ nghĩ cái gì ra cái đó, Độc Nam Cô vậy mà thật sự là muội muội của Độc Thiên Địch. Vốn nghĩ với tính cách quái gở như tên kia thì không có người thân họ hàng gì, nào ngờ giờ lại xuất hiện một cái Nam Xà Đảo. Lập tức trong lòng hắn liền vui vẻ, tên kia là Độc Sư khó khống chế, nếu như đem hắn Nam Xà Đảo nắm trong tay mà nói, về sau gặp lại đối phương thì chẳng phải càng dễ dàng đối phó hay sao?

" Tốt, ta có thể tha cho ngươi. Tự nguyện dâng Bổn Mệnh Linh Hồn ra đây. "

" Ngươi nằm mơ!! "

Độc Nam Cô thân hình run lên, hai mắt như muốn tóe lửa, hận ý nhìn chằm chằm Dạ Khinh Ưu, ý tứ quyết liệt. Nhưng Dạ Khinh Ưu lại không để tâm trạng của nàng vào trong mắt, thản nhiên nói.

" Nếu như ngươi không đồng ý, vậy đem Nam Xà Đảo chôn cùng mình đi. Ta không có thói quen để lại hậu hoạ, giết nhiều Thiên Tôn, Chí Tôn như vậy, dẫn đến phiền phức thật nhiều, chỉ đành đem toàn tông bọn chúng đồ sát. Về sau tránh cha trả thù cho ông, con lại trả thù cho cha, lại lòi ra sư tôn, sư phụ, cháu chắt… Ngươi nghĩ ta rảnh lắm sao? "

Dạ Khinh Ưu giọng nói lạnh lẽo làm đám Thiên Tôn, Chí Tôn ở phía sau mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, âm thầm may mắn không có chọc giận nam nhân này. Độc Nam Cô nghe vậy thân hình suýt chút ngã rơi xuống mặt đất, tựa vào người Ma Cầm Chí Tôn, bàn tay nắm chặt làm móng tay đâm rách cả da thịt, hàm răng trắng ngà cắn nát đôi môi mọng nước. Sau một hồi do dự, nàng liền ngoan ngoãn phóng ra giữa mi tâm một đoàn hình thể nhân dạng tràn ngập tinh thần lực, chính là Bổn Mệnh Linh Hồn của nàng.

Dạ Khinh Ưu mỉm cười, định giơ tay với tới. Bỗng chốc nhíu mày, bàn tay vung ra, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm xuất hiện trong tay, hóa thành một làn khói đen bay tán loạn, bao phủ phạm vi quanh trăm dặm. Đồng thời, hai mắt hắn một đen một đỏ cô đọng, một ngọn lửa đen cháy hừng hực tại một mảnh không gian.

Lập tức, một đoàn thân thể la hét, hai tay ôm đầu, lộ ra bộ dáng thống khổ, dường như bị ngọn hắc diễm thiêu đến chết đi sống lại. Nhưng Dạ Khinh Ưu không có chút dấu hiệu buông lỏng, nhìn hắc diễm như vô tận ám thương thiêu đốt, sức nóng như đạt đến cực hạn, muốn đem bóng đen kia hóa thành tro bụi. Nào ngờ xung quanh đối phương chảy ra từng dịch thể màu đen, hắc hỏa liền bám theo đó rơi xuống bên dưới, làm một mảnh đại địa lõm thành cái hố sâu không thấy đáy, ghê rợn đến đáng sợ.

" Không ngờ ngươi thật lại tới. "

Hắc diễm biến mất, Dạ Khinh Ưu tập trung ánh mắt, nhìn rõ thân ảnh đằng sau một nam nhân không có nam căn, toàn thân trần trụi, da thịt trắng như nữ nhân, mặt đẹp như vẽ hiện ra trước mắt. Bộ dạng quen thuộc này, lúc trước còn cùng đối phương tranh đấu giành Thiên Sinh Giới Châu, còn có ý định với Lục Kiều Vân, bị hắn đánh cho bỏ chạy.

Độc Thiên Địch không hề quan tâm ánh mắt xung quanh nhìn mình, y phục cũng không thèm mặc, ánh mắt hận hận nhìn vào Dạ Khinh Ưu, mang theo sát ý từ trước đến giờ chưa từng có. Dạ Khinh Ưu chắp tay ra sau lưng, mỉm cười nói.

" Lâu rồi không gặp, Độc Thiên Địch. "

" Dạ Khinh Ưu, ngươi vậy mà dám đe dọa Nam Xà Đảo, còn bắt ép muội muội ta giao ra Bổn Mệnh Linh Hồn. Lần này ta quyết cùng ngươi không chết không thôi… "

Độc Thiên Địch vừa dứt lời, từ miệng phun ra một làn khói độc, lập tức gây ra một thứ mùi kinh khủng. Nhưng còn chưa có kịp lan tỏa thì đã bị hắc hỏa của Dạ Khinh Ưu đốt lấy, trực tiếp đem miệng của Độc Thiên Địch thiêu sống từ bên trong. Nhưng Độc Thiên Địch nhanh tay liền quyết đoán xé miệng, làm cho quai hàm mở rộng đến ghê rợn, ánh mắt nhìn lên trời lập tức có bốn khỏa tử sắc độc cầu to lớn rơi từ trên cao che lấp cả nhật quang, phát ra độc vụ khủng bố.



" Ngươi thật sự muốn liều chết sao? Như vậy, đến cả muội muội ngươi cũng không lo lắng? "

Dạ Khinh Ưu thần sắc nghiêm túc, lại không có phản công, hắn hiện còn không có ý định cùng Độc Thiên Địch quyết mái sống chết, đặc biệt là tại một nơi như thế này. Độc Thiên Địch lấy trong người ra một lọ dịch thể đắp lên mặt, khôi phục dung mạo như cũ, bàn tay cũng đình chỉ lại, bốn khỏa tử sắc độc cầu không còn khống chế liền rơi xuống, ánh mắt chợt nhìn sang Độc Nam Cô, vậy mà không ngờ từ bao giờ xuất hiện thêm một Dạ Khinh Ưu đã nhanh chóng đem Bổn Mệnh Linh Hồn của nàng thu thập.

" Ngươi… "

Độc Thiên Địch hoảng sợ, vừa định mắng chửi nhưng nói không nên lời, vì hắn không biết chửi nhau. Độc Nam Cô từ vui mừng khi thấy anh trai nàng còn sống, cho đến hoảng sợ khi bị Dạ Khinh Ưu nắm lấy Bổn Mệnh Linh Hồn, đem nàng trực tiếp biến thành nô bộc. Trong lòng nàng hoảng sợ, xen lẫn tức giận tự trách, nàng tự nhiên biết lần này chính vì mình mà ca ca nàng sẽ bị đối phương áp chế.

" Tốt, nói chuyện đi. Độc Thiên Địch, ta chỉ yêu cầu ngươi từ bỏ đi theo Tà Thần, hãy đi theo ta. "

" Ngươi đây là có ý gì? "

Độc Thiên Địch mở to mắt, cảm thấy kinh ngạc mà hỏi. Dạ Khinh Ưu không trả lời, im lặng nhìn hắn, chỉ giống như chờ đợi. Độc Thiên Địch ánh mắt nhìn sang Độc Nam Cô, trong lòng giãy giụa, chợt một âm thanh trầm thấp vang lên.

" Ta có thể đáp ứng không cùng người của Tà Vực đối phó ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không quay sang cùng bọn họ đối địch. Tà Thần thiếu chủ nhưng là có ơn với ta. "

" Ngươi nghĩ đơn giản nhỉ? Một là trực tiếp từ bỏ, hai là cùng chết với Nam Xà Đảo của ngươi. "

Ánh mắt Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo, không có chút tình cảm, lập tức làm Độc Thiên Địch tức điên, thực sự trong lòng tranh đấu. Cuối cùng Độc Thiên Địch cắn răng, lập tức giơ tay đâm vào chính giữa ngực, máu tươi tràn ra, hắn móc từ bên trong một trái tim màu tím, lập tức bóp nát.

" Ca… "

Độc Nam Cô hai mắt đỏ lên, khóc rống, Độc Thiên Địch ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, sau đó quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu nói.

" Như vậy, ta vừa tự phế đi Ám Tâm Độc của ta… một thân đạo độc của ta giờ đã phế, không còn chút đe dọa nào với ngươi. Như vậy ta cũng coi như trả nợ cho Tà Vực cưu mang ta, coi như những năm qua ra sức không uổng. "

" Ngươi như vậy không sợ ta hủy bỏ giao kèo sao? "

Dạ Khinh Ưu có chút hứng thú hỏi. Độc Thiên Địch chỉ khẽ nhìn hắn, không hề chần chừ nói.

" Mặc dù ta cùng ngươi là kẻ thù, nhưng ta vẫn tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Trước kia có thể vì một lời hứa mà đối đầu cùng Ma Băng Thần, ta vẫn đối với ngươi có chút kính phục. "

" Tốt, như vậy ta cũng đem muội muội ngươi trả lại. "

Dạ Khinh Ưu mỉm cười, trực tiếp giải phóng Bổn Mệnh Linh Hồn của Độc Nam Cô, trả lại tự do cho nàng. Độc Nam Cô lập tức không quan tâm hết thảy, liền lao tới ôm Độc Thiên Địch giữa không trung, hạ xuống mặt đất vội vã giúp hắn chữa thương…