Thời gian sau đó, mỹ phụ tỉnh lại, tinh thần so với khi trước ổn định hơn nhiều. Nam Cung Tịch Lộ vui mừng ôm lấy mẫu thân, khóc nức nở như một đứa trẻ. Mẫu thân ôm lấy nàng, ra sức an ủi, mặc dù ký ức có phần hỗn loạn nhưng cảm xúc đối với nữ nhi chưa bao giờ là quên.
Dạ Khinh Ưu đơn giản làm một chút quá trình trị liệu cho mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ, hiện ra nét mặt không được tốt. Bởi lẽ, dù cứu được mẫu thân, nhưng đứa con trong bụng nàng lại sinh cơ thoi thóp, có thể tùy lúc mà lìa đời, quan trọng nhất là khi mẫu nữ đắc tử đã làm Luân Hồi gián đoạn, vì vậy sẽ không có linh hồn nào chuyển thế vào thai nhi.
Vì không muốn hai mẫu nữ lo lắng cho nên hắn không nói, trầm mặc bước ra ngoài, nghĩ cách giải quyết. Chợt nhớ tới tiểu long hồn bên trong Long Hồn Thiên Tháp, lập tức nảy ra ý tưởng, đem tiểu long hồn này dung nhập vào trong thai nhi giúp cho nó phát triển mạnh mẽ, thậm chí còn có được Long Hồn khí tức sẽ giúp cho đứa trẻ thiên phú siêu việt hiện tại.
Đem ý định nói cho tiểu long hồn trong Long Hồn Thiên Tháp, vừa nghe nó đã lập tức phản đối, nhưng lại không dám chống đối Dạ Khinh Ưu, sau một lúc đành ngoan ngoãn nghe lời. Về việc giới tính thì cũng không cần lo, vì dù sao chính tiểu long hồn bên trong còn chưa được sinh ra trên thế gian, tình trạng còn hơn thai nhi kia một chút là nó có linh hồn thôi, cũng không biết nó là trai hay gái, vấn đề này không còn quá quan trọng. :))
" Chủ nhân, ngươi hứa sẽ giúp ta trở thành Chân Long. Giờ biến thành Nhân Tộc thì làm sao còn có khả năng được nữa? "
Đây là điều tiểu long hồn thắc mắc, nó không cam tâm bị thuế biến trở thành Nhân Tộc huyết mạch yếu ớt. Dạ Khinh Ưu nghe vậy cũng phải quan tâm đến vấn đề này, chợt suy nghĩ tới gì đó. Nhớ đến một phương đan dược có thể thay đổi huyết mạch của nhân loại, có thể trở thành một phần của Long Tộc, gọi là Hóa Long Đan.
Hóa Long Đan có thể giúp nhân loại có phần trăm may mắn sở hữu một phần huyết mạch của Long Tộc nếu sở hữu được một phần máu huyết của chủng tộc này. Nếu là người thường chắc hẳn không thể, nhưng tiểu long hồn là Long Tộc chân chính, chắc hẳn biện pháp này không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, hắn chuẩn bị dược liệu để luyện Hóa Long Đan. Nhưng xui xẻo thay, dược vật cần thiết nhất là Băng Phách Chu Thiềm và Vạn Nhũ Tiên Thiên đều không có, bắt buộc hắn phải lập tức đi tìm, nếu không thai nhi chịu cũng không được mấy tháng nữa sẽ chào đời.
Thế là hắn không nói một lời lại rời đi, làm cho chúng nữ vừa muốn tìm hắn trách cứ, không có việc gì chỉ có thể tiếp tục bế quan, luận bàn chiến đấu cùng Phượng Thiên Nhã.
Băng Phách Chu Thiềm chỉ có thể tìm thấy duy nhất ở nơi có Cực Hàn lạnh lẽo, mà nơi duy nhất Dạ Khinh Ưu biết có hàn âm lạnh lẽo đến như vậy chính là ở Cực Băng Thiên Sơn.
Cực Băng Thiên Sơn địa phận nằm góc Bắc của Đại Giới Vực, quanh năm lạnh lẽo, Cực Hàn Cực Âm chỉ thích hợp cho Đạo Sĩ tu luyện Băng và Âm thuộc tính. Yêu thú ở đây chủ yếu là Băng hệ Yêu Thú, do không có thiên địch nên phát triển mạnh mẽ, đến mức có thể hóa thành Linh Thú, thực lực viễn siêu.
Tuyết Tiên Thánh Địa chính vì cảm nhận nơi này thích hợp cho tông môn xây dựng cho nên vạn năm trước Tuyết Đế đã chọn nơi này xây dựng nên Tuyết Tiên Thánh Địa. Vạn năm sau vẫn sừng sững trở thành một trong những thế lực đứng đầu thiên hạ.
Tông môn này chỉ chuyên thu nhận nữ đệ tử có thiên phú, thể chất Băng Hàn, do vậy mà Dạ Thiên Tuyết bị bọn họ nhắm trúng cũng là chuyện dễ hiểu. Dạ Khinh Ưu cũng muốn nhân chút cơ hội này thăm hỏi nha đầu kia một chút, từ khi nhận cả hai huynh đệ bọn họ, hắn lâu rồi còn chưa có nhìn thấy cả hai.
Mặc dù hắn thần thức mạnh mẽ, nhưng Cực Bắc Thiên Sơn có quá nhiều trận pháp tự nhiên, cấm chế phức tạp khiến hắn muốn tìm Băng Phách Chu Thiềm cũng rất khó khăn, chỉ có thể ghé thăm Tuyết Tiên Thánh Địa một chuyến.
Tuyết Tiên Thánh Địa nằm sâu trong Cực Bắc Thiên Sơn, nếu như không có người chỉ dẫn sợ rằng khó lòng tìm thấy. Dạ Khinh Ưu thần thức mạnh mẽ đã vượt xa phạm trù Hạ Giới cho nên muốn tìm cũng không mấy khó khăn.
Tuyết Tiên Thánh Địa rộng bao phủ trăm vạn dặm, bên trong còn có cả con dân bình thường, nam nhân các loại nhưng hầu hết đều là phàm nhân giúp việc cho tông môn, hình thành nên Băng Tuyết Thành. Dạ Khinh Ưu vì tránh gặp phải rắc rối nên mang theo Ngạ Quỷ mặt nạ, lướt đi trên đường cái Băng Tuyết Thành, dò hỏi thông tin về Băng Phách Chu Thiềm.
Nhiều người thấy hắn mang theo mặt nạ quái dị nhưng không có thắc mắc, nhìn thấy hắn trả Linh Thạch hậu hĩnh, liền vui vẻ trả lời.
" Vị đại ca này, nếu muốn tìm Băng Phách Chu Thiềm có lẽ chỉ có Tuyết Tiên Phủ là có. Bọn họ nghe nói thu hoạch được vô số dược vật Băng thuộc tính, vật này chắc chắn là có. Hoặc không thì chỉ có thể đi vào Tuyết Ma Cấm Địa may ra là tìm thấy. "
" Được. "
Dạ Khinh Ưu ném túi Linh Thạch cho đối phương, làm tên nam nhân vui vẻ đón nhận, ánh mắt dáo diết như sợ bị cướp giật, khi quay đầu lại nhìn đã thấy thân ảnh Dạ Khinh Ưu biến mất, cũng không thèm bận tâm gì nữa.
Dạ Khinh Ưu theo lời của người bán tin tức, lập tức tiến đến Tuyết Tiên Phủ, đây cũng chính là tông môn duy nhất tại Tuyết Tiên Thánh Địa, Băng Linh Khí so với trong thành dày đặc hơn không biết bao nhiêu lần.
Vô thanh vô tức tiến vào bên trong, hắn đọc ký ức của một vài nữ đệ tử, biết được bảo khố của Tuyết Tiên Phủ chỉ có Tông Chủ, một vài Trưởng Lão và đệ tử thân truyền của Tông Chủ là biết rõ.
Trong lòng buồn bực, hắn đành phải tiếp tục đi tìm vị Tông Chủ kia dò hỏi bảo khố.
Bình thường nghe nói Tông Chủ hay bế quan tại Vạn Năm Hàn Băng, hắn liền lần mò theo khí tức băng hàn lạnh lẽo toát ra mà tiến vào bên trong. Liền nhìn thấy một nữ đệ tử đang xếp bằng trên giường đá Vạn Năm Hàn Băng lạnh lẽo, nhẹ nhàng hô hấp thổ nạp.
" Nàng ta là Tông Chủ? Không phải, chỉ là Thánh Linh Cửu Giai, đạt đến nửa bước Địa Tôn, xem ra chỉ là đệ tử thân tín. "
Dạ Khinh Ưu đưa ra nhận xét, vừa định đem nữ tử này thăm dò thì chợt cảm nhận thấy gì đó, núp ở một góc, khí tức toàn thân thu liễm, tránh gây sự chú ý. Từ bên ngoài bước vào hai nữ đệ tử đều rất xinh đẹp, nhưng so với nữ tử đang đả tọa thì trở nên ảm đạm vô quang.
Nữ đệ tử cảm nhận có người tiến vào, đôi mắt đẹp mở ra, dung mạo chim sa cá lặn, mái tóc lam nhạt chỉ được thắt đơn giản, làn da trắng tinh khôi, khí chất thanh lạnh, gương mặt không lộ cảm xúc, tỏa ra một cỗ tiên vận siêu nhiên thoát tục, không nhiễm bụi trần. Nàng được người đời xưng là Băng Liên Tuyết Tử - Mộc Băng, đóa hoa băng lãnh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, thiên hạ đệ nhị mỹ nữ trên Bách Hoa Bảng, dù tỏa ra cảm giác lạnh lùng cự người vạn dặm nhưng nàng là mỹ nữ được anh tài thiên hạ theo đuổi đông đảo nhất.
Hai nữ đệ tử bước vào lần lượt là Đàm Hương và Bạch Ngọc, có quan hệ rất tốt với Mộc Băng. Đàm Hương nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn, nét mặt xinh xắn lộ ra nét tức giận, nói.
" Mấy tên công tử đó thật dai như đỉa, đã bảo sư tỷ đang bế quan nhưng vẫn quyết ở lại chờ cho bằng được nàng. Mặt thật dày, thật không hiểu được coi là thiên kiêu chỗ nào. "
" Muội giận phí công, ngoài kia có bao nhiêu công tử thế gia muốn bước vào Tuyết Tiên Phủ còn không được. Nếu không chỉ sợ là xếp hàng dài từ dưới núi lên đỉnh còn chưa đếm hết một phần. "
Bạch Ngọc che miệng cười khẽ, cảm giác quá quen với đám công tử si cuồng này, ai bảo sư tỷ của các nàng có sức hút quá lớn. Nhất là từ khi nghe tin Mộc Băng tu luyện xảy ra vấn đề, bị ngộ thương dẫn đến thân thể hàn âm độc khí nhập thể, cần thân thể thuần dương giúp nàng điều trị càng khiến bọn chúng điên cuồng, sống chết cũng gặp cho bằng được nàng.
" Thật là một đám bỉ ổi, lợi dụng lúc sư tỷ gặp nạn. "
Đàm Hương hai mắt nhỏ giọt, không cam tâm, Bạch Ngọc chỉ biết thở một hơi, cũng cảm thấy không dễ chịu. Các nàng cùng Mộc Băng tu luyện thời gian dài, tình cảm rất tốt, có thể coi như tỷ muội ruột thịt, nhìn một đám háo sắc nhăm nhe tỷ muội của mình khiến các nàng rất khó chịu.
" Bọn họ lại đến sao? "
Giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa không chút nào cảm xúc vang lên bên tai hai người, Đàm Hương và Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn Mộc Băng, hết sức lo lắng hỏi.
" Sư muội/tỷ, thương thế ra sao rồi? "
" Mây quan xi mây quan xi, không vấn đề gì, hiện tại ta có thể tạm thời đem hàn khí âm độc đè ép, trong mười năm sẽ không lại phát tác. "
Mộc Băng thân hình phiêu phù giữa không trung, chân không chạm đất, tiên vận tỏa ra dào dạt, càng nhìn càng làm lòng người say mê, đặc biệt ngộ thương khiến nàng có cảm giác yếu đuối cần che chở làm lòng người thêm điên cuồng. Đàm Hương, Bạch Ngọc dù là nữ nhân cũng bị nàng làm cho mê mẩn, khẽ than, càng thêm rõ ràng vì sao đám nam nhân kia lại điên cuồng như vậy.
" Đi thôi, chúng ta đi gặp bọn họ. Tránh cho người khác đàm tiếu Tuyết Tiên Thánh Địa không biết đạo đãi khách. "
Mộc Băng quanh thân Hàn Băng Chi Khí thu liễm, càng tạo thêm cảm giác thanh thản dễ gần, Đàm Hương và Bạch Ngọc nhìn nhau, khẽ thở dài, chỉ biết lặng lẽ theo sau nàng.
Dạ Khinh Ưu nhìn theo bóng lưng Mộc Băng, nhớ lại hình ảnh nữ hài năm đó hắn từng cứu, hiện lên tia hoài niệm.
" Không ngờ nữ hài năm đó giờ đã trưởng thành tới mức này, so với mẫu thân của nàng chỉ hơn chứ không kém. "
Sau khi nhớ ra Mộc Băng là cố nhân, Dạ Khinh Ưu cũng không còn ý định bắt ép nàng đưa hắn đến bảo khố, hắn nghe ba nữ nói chuyện, đoán ra chút thứ. Chợt suy nghĩ một lúc, liền hóa thành bóng đen tiêu thất (biến mất) trong băng động.
Chính giữa phòng tiếp khách của Tuyết Tiên Phủ, ngồi hai bên trái phải hơn mười nam tử, đều lộ ra khí độ hơn người, long chi nhân phụng, thân phận lẫn thiên phú đều đứng đầu một phương. Nhìn nhau đều lộ ra ý thù hằn, giương cung bạt kiếm, không ai kém ai.
Một đám nữ trưởng lão của Tuyết Tiên Phủ không dám coi thường, hết sức khách sáo, thậm chí có trưởng lão đã thể hiện rõ ý định ủng hộ ai, bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.