Mục Viêm vốn dĩ chỉ là một phàm nhân yếu ớt, trước kia thậm chí còn không thể tu luyện. Tại thế giới này, không thể tu luyện chỉ có thể sống trong tầng chót, làm thuê cho kẻ có địa vị. Mà Mục Viêm hắn không cam tâm, vẫn hi vọng một ngày có thể giống như bao cường giả lật trời.
Cuối cùng cơ duyên của hắn cũng đến, đương lúc hắn bị đám nô tài bắt nạt đánh gần chết, chợt trong tinh thần lóe lên tử sắc quang mang, khiến hắn bước vào giai đoạn Luyện Khí, bắt đầu con đường Tu Đạo.
Tu luyện hơn năm mươi năm, Mục Viêm nhận ra nếu như hắn bị đánh càng đau thì sẽ càng khiến tu vi của hắn phát triển nhanh chóng, thậm chí so với việc dùng Thiên Địa Dị Vật bồi bổ càng kinh khủng hơn. Chính vì vậy, hắn như trở thành người điên bắt đầu hành trình trở thành Vua Lì Đòn, liên tục tìm tới cái chết, nhưng bằng cách nào đó vẫn thần kì sống sót, thậm chí tu vi thăng cấp đến một cấp độ không ai bì kịp.
Trải qua cuộc sống cực khổ, Mục Viêm đối với thế giới hình thành nhận thức, truy cầu lực lượng tối cao. Hắn tu chỉ vì mình, không muốn vướng bận tình cảm, tính cách cũng trở nên cô độc. Hắn tự xem bản thân tu luyện chưa từng hại người vô tội, kẻ hắn giết đều đáng chết, không thẹn với bản tâm.
Mặc dù tu vi hắn yếu nhất, nhưng hắn thiên phú chiến đấu vượt xa hơn người, dù là Thiên Tôn cường giả đứng trước mặt, hắn cũng dám có một trận giao phong.
Trong phòng này, ai cũng là thiên kiêu ngất trời, đứng đầu một thế hệ, mục tiêu mỗi người mỗi khác nhưng đều chung mục đích hướng tới Băng Liên Tuyết Tử.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, rốt cuộc từ bên ngoài đi đến bốn vị mỹ nữ, đều mang khăn che mặt nhưng không che lấp được vẻ tuyệt sắc của các nàng. Ánh mắt đám thanh niên sáng lên, chăm chú vào thân ảnh hai mỹ nữ đi đầu.
Mỹ nữ đi đầu mái tóc bạch kim, óng ả kim ngân lấp lánh, đôi mắt như bích ngọc xinh đẹp hút hồn, một bộ lam y cung trang nhã nhặn hết sức, tư thái đại mỹ nữ mê đảo thiên hạ. Nàng không giận mà uy, làm cho người khác không dám đối với nàng khinh nhờn, lại gợi lên cảm giác chinh phục của nam nhân.
Nàng gọi Mộ Dung Khuynh Thành, là Tông Chủ của Tuyết Tiên Phủ, đồng thời cũng là Thánh Chủ của Tuyết Tiên Thánh Địa. Nàng tuổi tác chưa đến một ngàn, thực lực ngang cấp Chí Tôn Cảnh, sâu không lường được, xứng danh kế tục Tuyết Đế.
Dung nhan của nàng so với đồ đệ Mộc Băng không thua kém chút nào, thậm chí còn có một loại thành thục mật ý khiến đám nam nhân càng thêm điên cuồng. Tính cách nàng tương đối cứng rắn, chưa từng có nam nhân nào lọt vào pháp nhãn của nàng, cô độc ngàn năm.
Thiếu nữ đằng sau nàng khí chất, dung mạo đều không thua kém, cũng chính là tiêu điểm của mọi nam nhân, Băng Liên Tuyết Tử - Mộc Băng. Theo sau là hai vị Thất Trưởng Lão và Bát Trưởng Lão, đều là Địa Tôn Cảnh cường giả.
Mộ Dung Khuynh Thành ngồi lên ghế Điện Chủ, Mộc Băng đứng sau nàng, thần sắc lạnh lùng, không hề chú ý ánh mắt nóng rực của đám thiên kiêu. Mộ Dung Khuynh Thành ưu nhã nhấc lên cánh tay, giọng nói thanh thúy động lòng người.
" Các vị, đa tạ hậu ái mà mọi người dành cho đồ đệ của ta. Tuyết Tinh Phủ quanh năm ẩn sơn, có chút đạm bạc, mong không bạc đãi. "
" Mộ Dung Tông Chủ khách khí, Tuyết Tinh Phủ điều kiện rất tốt. Tiểu bối phi thường hài lòng, thậm chí còn muốn ở lại đây một khoảng thời gian để tu luyện. "
Quang Chi Tử chắp tay nho nhã đáp, hắn vẻ mặt hết sức đường đường, nhìn không ra chút nào nịnh bợ, thật làm cho các Tuyết Tinh Phủ Trưởng Lão sinh ra hảo cảm. Lập tức làm cho đám nam nhân kia đối với hắn khinh bỉ, Âu Thiên Ngạo tính cách bộc trực, lại còn là Ma Nhân, chờ đợi thời gian dài làm hắn không cách nào nhìn được màn chào hỏi này, vỗ ghế nói.
" Nhiều chuyện như vậy làm gì, mục đích đến đây của ngươi còn chẳng phải vì Băng Liên tiên tử mà đến sao? Không cần mất thời gian, các ngươi lên, ai đánh thắng thì người đó có quyền cùng Băng Liên tiên tử song túc song tê. "
Lời nói của hắn khiến cho các Trưởng Lão Tuyết Tinh Phủ nhíu mày, vẻ bài xích hiện rõ trên mặt. Nhưng đây thực sự là lời mà đám thiên kiêu ở đương trường muốn nghe, Tống Ngọc cũng theo đó phụ họa.
" Dù ngươi khá thô lỗ, nhưng nói cũng đúng. Ta cảm thấy không nên mất thời gian, nhiều người như vậy cũng nên bớt đi. "
" Muốn chiến? Để ta tới. "
Thiên Long Nhạc đứng bật dậy, khí thế toàn thân bộc phát mà ra, làm cho đối diện ngũ đại thiên kiêu Đại Thần Bảng cảm thấy áp lực. Quang Chi Tử thầm kêu một đám võ phu, nhưng lại không có bài xích, vẫn cảm thấy thực lực bản thân không thể thua kém, đăc biệt khi nhìn thấy Mộc Băng, ý chí chiến đấu của hắn càng mãnh liệt.
" Hừ. "
Một cỗ hàn khí quét tới toàn bộ bên trong căn phòng, làm cho ngay cả Mộc Lăng Thiên cũng cảm thấy áp lực, ánh mắt toàn bộ đám người dồn lên trên. Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt lạnh lẽo, dường như bất mãn, nói.
" Các ngươi coi đệ tử ta là gì? Là đồ vật để cho các ngươi tranh giành sao? Nếu như không phải nể mặt gia phụ sau lưng các ngươi, ta đã không có khách khí. "
Nàng không phải nữ nhân dễ chọc, so với nam nhân càng thêm quyết đoán, biểu hiện của đám tinh trùng thượng não này làm nàng cảm thấy hết sức phản cảm. Nếu không phải đồ đệ của nàng thật sự bị thương nghiêm trọng, e rằng tình cảnh dâng đồ đệ ra ngoài là không có khả năng.
Nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành tức giận, một đám thiên kiêu biết điều mà đồng loạt im lặng. Quang Chi Tử cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo, lại không sợ chút nào, chủ động đi ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Khuynh Thành, khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc.
" Mộ Dung tiền bối, tiểu bối đến đây không phải vì nhân lúc Mộc sư muội bị thương mà yêu cầu quá đáng. Ta chỉ thật tâm muốn cùng nàng kết thành đạo lữ, bởi vì ta thích Mộc sư muội. Lần này đến đây ta không có ý đồ như những người khác, Mộ Dung tiền bối có thể xem. "
Nói xong, hắn liền lôi từ trong người ra một hộp ngọc, nắp hộp mở ra, một luồng hỏa nhiệt đem hơi lạnh trong phòng quét đi, để lộ bên trong một Hỏa Châu ẩn chứa bên trong một ngọn lửa mạnh mẽ đang thiêu đốt, cháy vô tận không ngừng. Mộ Dung Khuynh Thành mắt đẹp chớp nhẹ, bị đả động không ít.
Vật kia chính là Diễm Dương Thánh Hỏa, nghe nói là Thánh Hỏa trấn Ma của Thánh Địa, vạn năm mới cháy được một ngọn hỏa diễm nhỏ, công dụng có thể loại trừ mọi loại tạp âm, độc khí chết người trong thân thể Đạo Sĩ, quý báu vô cùng. Thật không ngờ Quang Chi Tử có thể bỏ ra được mà đem dâng lên, hắn thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, nói.
" Diễm Dương Thánh Hỏa mặc dù không thể giúp Mộc sư muội lập tức loại trừ hàn độc, nhưng có thể tạm thời áp chế ít nhất trăm năm. Đến đó tin tưởng với thiên phú của sư muội đã có thể giải quyết được tự thân hàn độc. "
" Thần Tử có lòng. "
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, không có lập tức tiếp nhận, nhưng ánh mắt nhìn Quang Chi Tử càng thêm thuận mắt. Đối phương thậm chí ngay cả Thánh Vật quý hiếm bậc này cũng dâng lên, thậm chí còn quỳ trước mặt nàng tỏ ra thành kính như vậy, xem như tình ý không phải là giả.
Thấy tình cảnh này, đám thiên kiêu đều cảm giác không tốt, đồng loạt đều muốn hiến vật, tỏ ra thái độ giống Quang Chỉ Tử, nhưng không có được hảo cảm của Mộ Dung Khuynh Thành. Nàng mặc dù không chấp thuận ai, nhưng cũng không thể từ chối trực tiếp kẻ nào, chỉ có thể suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.
" Các ngươi có lòng, ta hiểu. Như vậy đi, ta để Mộc Băng lựa chọn. Nếu như nàng lựa chọn trúng ai thì do nàng, ta cũng không thể xen vào. "
Mộ Dung Khuynh Thành nghĩ đến vẫn nên ưu tiên cảm xúc trong lòng của đệ tử, để Mộc Băng tự chủ trương lựa chọn. Mộc Băng cung kính bước lên, nhìn đám nam nhân bên dưới, trong lòng khó nhịn cảm giác muốn rời đi, nhưng nàng biết Tuyết Tiên Thánh Địa dù địa vị không kém nhưng không thể trực tiếp đắc tội bất kì thế lực nào, chỉ có thể im lặng nhìn mười vị thiên kiêu, nói.
" Hôm nay các vị vì Mộc Băng mà đến đây làm cho Mộc Băng thật lòng cảm kích, để cho công bằng, Mộc Băng sẵn sàng cùng mỗi người trao đổi. Cho đến khi chọn được người thích hợp nhất liền thôi. "
" Băng Liên tiên tử quá lời, ta sẵn lòng. "
" Chỉ cần là ý kiến của Băng Liên tiên tử, bọn ta liền nghe theo. "
Ý kiến đám nam nhân rất nhanh đạt thành thống nhất, Mộc Băng thấy vậy nho nhã gật đầu, theo nàng thấy, chỉ cần không đáp ứng ai mọi chuyện liền có thể giải quyết. Nàng mặc dù trúng hàn độc nhập tâm, nhưng dù chết cũng không muốn bị nam nhân đụng vào.
Mộc Băng theo ước định bắt đầu cùng Quang Chi Tử nói chuyện, Mộ Dung Khuynh Thành lập kết giới chỉ để riêng hai người. Sau một thời gian thấy nét mặt Quang Chi Tử không được tốt lắm, sau đó lộ ra vẻ ủ rũ làm đám Tống Ngọc, Thiên Long Nhạc vui mừng. Bọn hắn xem ra Quang Chi Tử là kẻ có cơ hội lớn nhất, bị từ chối thì cơ hội của bọn hắn liền càng lớn.
Đến lượt Mặc Thanh Ảnh, hai bên nói chuyện càng nhanh chóng, Mặc Thanh Ảnh không có dây dưa lòng vòng như Hải Phòng khiến Mộc Băng có chút hảo cảm. Nàng đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên, thấy đối phương đôi mắt không chút che giấu thưởng thức nhìn nàng, dù làm nàng không vui nhưng vẫn cùng đối phương trò chuyện. Sau khi trò chuyện kết thúc, Long Ngạo Thiên hơi ủ rũ nhưng vẫn nói lớn làm mọi người đều nghe thấy.
" Ta nhất định sẽ biến nàng thành nữ nhân của mình. "
Mộc Băng nhíu mày, không có bận tâm tiếp tục cùng Dịch Vô Thần, Âu Thiên Ngạo, Tống Ngọc, Thiên Long Nhạc nói chuyện. Bọn hắn đều bị Mộc Băng từ chối, ngoài Dịch Vô Thần toàn bộ đều lộ ra nét mặt không cam lòng, nhưng lại không nỡ to tiếng chất vấn Mộc Băng vì sao không chọn mình.
Lý Quang Mục thần sắc lại hết sức tự tin, sau khi nghe Mộc Băng lại trực tiếp từ chối mình, trong mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, nói.
" Nàng dám từ chối, ta liền đem Tuyết Tiên Thánh Địa chó gà không tha. "
" Ngươi... "
Mộc Băng không ngờ đối phương lại trực tiếp đe dọa nàng, không hiểu sao vẫn cảm thấy lo lắng, cắn môi nói.
" Cho ta thời gian suy nghĩ. "
Mộc Băng dù muốn từ chối, nhưng lại thực sự sợ chọc giận một phương cự đầu, chỉ biết im lặng chịu đựng, chờ cơ hội nói chuyện cùng sư phụ. Lý Quang Mục lại không gấp, tốt bụng cho nàng thời gian, vẻ mặt tươi cười hết sức tự tin, làm cho bảy người kia không dám tin, lại không hiểu vì sao đối phương lại có thể làm cho Mộc Băng thay đổi ý định. Nhất thời sắc mặt đám người trở nên khó coi, càng đối với Lý Quang Mục tò mò cùng không phục.
Mộc Băng tâm trạng không được tốt đến trước mặt Mộc Lăng Thiên. Mộc Lăng Thiên không có dài dòng, trực tiếp nói.
" Ta là đệ tử của phụ thân nàng. Lần này đến đây để đòi lại Bạch Tọa Băng Liên, ngoài ra cũng được phụ thân nàng nối hôn. Ta từ bây giờ chính là phu quân của nàng. "
Mộc Băng kinh ngạc, lập tức hoảng sợ nhìn hắn, thân thể càng run lên dữ dội, nàng mặc dù nhiều năm còn chưa có gặp phụ thân, nhưng biết bản lĩnh của phụ thân nàng lợi hại như thế nào. Lần này cử đồ đệ đến gặp nàng, xem ra mục tiêu đòi lại Bạch Tọa Băng Liên là chính. Còn về nàng, vì coi như là nữ nhi của hắn nên liền đem gả cho đồ đệ.
Mộc Băng đối với phụ thân vẫn cảm thấy sợ hãi, nhớ lại ký ức hồi nhỏ, từ khi nàng sinh ra đến giờ hắn chưa từng quan tâm đến nàng. Thậm chí khi nàng sắp chết còn không chịu hi sinh Bạch Tọa Băng Liên, nếu không phải có Dạ đại ca cứu giúp thì có lẽ nàng đã chết.
Vừa nghĩ đến ký ức bên trong một nam nhân bản lĩnh lợi hại che chở nàng, về sau lại không biết tung tích, làm nàng đắng chát trong lòng, đứng trước sự đe dọa của Lý Quang Mục và Mộc Lăng Thiên, nàng vô thức nghĩ đến hắn.
" Dạ đại ca, hiện tại ca đang ở nơi nào... "