Thời gian chung trà vừa qua, xung quanh căn phòng ba người bị bao phủ bởi thất thải quang sắc, mặt sàn hơi rung động làm Lang Hợi giật mình kinh hãi. Ma Điểu Linh vẫn thản nhiên như không, ánh mắt khẽ liếc nhìn Dạ Khinh Ưu, thấy hắn cũng tỏ ra hoảng hốt, nàng trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Thêm vài hơi thở, nơi này chân chính di chuyển đến một sàn trường. Ở xung quanh vải đỏ giăng đầy, mỹ nữ tụ hội, các nàng toàn thân y phục vừa kín vừa hở, phong tình mê người, mỗi người đều chủ động tiến vào trong mỗi phòng.
Hai nữ tử xinh đẹp cũng đi vào trong phòng của bọn hắn, hai nữ tử dáng đi hết sức duyên dáng, mỉm cười mê người đi vào. Các nàng ánh mắt nhìn vào ba người, đều tập trung lên người Ma Điểu Linh, cười nói.
" Các vị công tử, thiếp thân Ngọc Xuân, tiểu muội Ngọc Thu. Ở đây tiếp đón các vị. "
Dứt lời, Ngọc Xuân nữ tử đi đến ngồi bên cạnh Ma Điểu Linh, nhìn bộ dáng anh tuấn của đối phương làm nàng có phần mê mẩn, còn thêm nhiệt tình. Chủ động lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật bộ bàn rượu đã chuẩn bị sẵn, đem rót cho Ma Điểu Linh, đánh mắt đưa tình nói.
" Công tử, rượu này chính là hàng độc quyền của Hồng Lâu Mộng, chỉ chuyên dùng cho khách quý. Công tử nếm thử đi. "
" Được. "
Ma Điểu Linh mỉm cười, nhận lấy ly rượu trong tay Ngọc Xuân một hơi uống cạn. Dạ Khinh Ưu một bên cũng được Ngọc Thu rót rượu, nhưng hắn không nhận, nhíu mày liền hất tay đem ly rượu hất văng. Ngọc Thu không kịp phản ứng, cũng bị hắn đem đẩy ngã ra đất, bộ dáng nhu nhược, vẻ mặt sợ hãi. Lang Hợi thấy hắn như vậy, tức giận vội vã đi đến đỡ lấy mỹ nữ, trách móc Dạ Khinh Ưu.
" Lang Phong cái tên này, ngươi sao lại hung hăng như vậy. "
Nói rồi hắn quay sang cầm tay Ngọc Thu, bộ dáng thương tiếc, mặt béo tiến gần, ân cần hỏi.
" Ngọc Thu tiểu muội muội, đau không? Để ta xem nào. "
" Công tử, ta không sao. "
Ngọc Thu mỉm cười đáp, bộ dạng hết sức đáng thương, càng làm Lang Hợi thở phì phò phấn khích, muốn động chạm nhưng bị nàng né tránh, hơi giãy giụa. Dạ Khinh Ưu cũng lười nhìn, hắn không bận tâm đám người Hồng Lâu Mộng bày trò gì, miễn sao đừng liên quan đến hắn. Bên trong rượu kia lại ẩn chứa Mê Tình Dược, dù không rõ mục đích là gì nhưng tốt nhất không nên tính kế trên đầu hắn.
Qua bấy lâu, lại một nữ tử đi vào, trong tay cầm một cái thiệp màu đỏ cùng nghiên mực, cung kính đi vào. Ma Điểu Linh nhận lấy, sau đó nâng bút ghi lên trên, rồi để lại cho nữ tử kia mang đi. Hình thức này rõ ràng là cho mỗi người tự ghi ra giá cả, sau đó tiến hành đấu giá, tránh xung đột giữa những thế lực không đáng có.
Không biết Ma Điểu Linh ra giá như thế nào, lập tức nữ tử kia quay trở lại, kính cẩn nói cùng Ma Điểu Linh. Nàng sau đó mỉm cười, quay đầu nhìn sang hắn, nói.
" Lang Phong, ngươi đi đi. "
Dạ Khinh Ưu đứng dậy, gật đầu đáp ứng, hắn nhận được mảnh giấy nàng đưa, cũng không thèm đọc liền bước theo nữ tử kia. Cả hai đi dọc đường có thể nghe thấy xung quanh tiếng nhạc, cùng âm thanh rên rỉ của nữ nhân. Trước đó hắn còn nghĩ nơi này bán nghệ không bán thân, nhưng xem ra vì cái giá còn chưa đủ để các nàng hiến thân. Hắn lười quan tâm, chăm chú theo nữ tử đi đến phía trước.
Trước mặt hắn đã sớm đứng hơn mười người, bộ dáng công tử ca, yếu nhất cũng là Thánh Linh Cảnh Tam Giai, đều lộ ra sắc mặt tự tin, liếc nhìn đám người bên cạnh, không ai thuận mắt ai. Dạ Khinh Ưu tiến đến cũng gây chú ý, nhưng khi nhìn dung mạo cùng tu vi của hắn chỉ Thiên Huyền Cửu Giai đều khịt mũi coi thường, không chút bận tâm.
Sau hắn có thêm vài người tiến đến, đều giống người khác, không nói cùng nhau câu nào. Dạ Khinh Ưu chú ý trước mặt đi đến một nữ phụ, bề ngoài hơn bốn mươi, nhan sắc phai tàn, thái độ cung kính nhìn đám công tử bên dưới, nói.
" Các vị công tử, mời vào trong. "
Cánh cửa trước mắt mở rộng, bên trong hiển lộ một mảnh hoa viên, đẹp đẽ tao nhã, con đường lát gạch dẫn thẳng đến lối đi. Đoàn công tử ca nối đuôi nhau bước tới, vẻ mặt hết sức kích động.
Đi đến trước một mảnh sân cỏ trống trải, ở trước mặt chỉ có một tòa viện nhỏ. Nữ phụ quay đầu, kính cẩn nhìn đám công tử ca, nói.
" Tiểu thư ở bên trong, các vị có thể dùng thành ý của mình đả động nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng, các vị có thể dẫn nàng đi. "
" Tốt, để ta. "
Lời nói nữ phụ vừa dứt, một bạch bào nam tử, bộ dáng có phần tiêu sái tranh thủ phóng lên trước. Đám còn lại không kịp hành động, đều tức giận dậm chân, sợ hãi tên bạch bào công tử kia thành công. Nhưng chỉ qua nửa phút, bạch bào công tử nét mặt tái mét bước ra ngoài, lộ ra vẻ phẫn nộ.
" Xem ra ngươi không có duyên với nàng rồi. Tiếp đến để ta. "
Một tên thanh niên phóng lên, trên thân y phục đệ tử Thiên Huyền Thiết Tông khiến đám công tử không thể không nể nang. Lại trôi qua vài phút, bên trong truyền đến động tĩnh, một thân ảnh bị đánh bay ra ngoài, chính là tên thanh niên kia, nhìn dáng vẻ thì bị thụ thương không nhẹ nhưng cũng chẳng nghiêm trọng. Từ bên trong truyền ra tiếng hừ lạnh của một nữ tử.
" Không tuân thủ quy tắc, mời công tử về cho. "
Gương mặt tên thanh niên hiện ra vẻ không phục, đứng dậy, phẫn nộ quát.
" Ta là Tống Hủ, đệ tử thân truyền của Thiên Huyền Thiết Tông. Các ngươi dám đối xử ta như vậy, không sợ Hồng Lâu Mộng gánh không được tai ương sao. "
" Không cần đe dọa, Hồng Lâu Mộng tuân thủ quy tắc. Người không tuân theo liền chết. "
Nghe vậy, Tống Hủ dường như sợ hãi, lại không dám nói lời nào, quay đầu, đi ngang qua Dạ Khinh Ưu, thấy bộ dáng Dạ Khinh Ưu cũng có thể tiến vào, toàn bộ cảm xúc bất mãn liền xả lên người hắn.
" Ngươi mà cũng dám tiến vào. Tốt nhất cút đi, đừng để bổn thiếu gia ngứa mắt. "
Hắn có thể nhận ra y phục Hỏa Lang Bang của Dạ Khinh Ưu, liền biết được kẻ này chỉ thuộc một cái Bát Cấp Thế Lực, cho nên không chút e ngại liền đả kích Dạ Khinh Ưu. Nghe vậy, Dạ Khinh Ưu vốn dĩ lười quan tâm, nhưng thật sự bị kẻ này làm cho phiền, hắn không nói hai lời, bàn tay vung ra, thân thể Tống Hủ liền chia làm hai nửa, máu tươi văng tung tóe lên y phục hắn.
Động tác quá nhanh, Tống Hủ còn chưa kịp làm ra phản ứng, cả người bị chia làm đôi, hắn đau đớn quằn quại nửa thân thể nằm trên mặt đất, ruột gan nửa dưới kéo lê thân thể, nét mặt hoảng sợ xen lẫn tức giận nhìn chằm chằm Dạ Khinh Ưu.
" Ngươi xong, dám chọc đến người Thiên Huyền Thiết Tông. Ta phải cho ngươi chết rất thảm. "
Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn Tống Hủ, không nhiều lời vươn chân đạp lên đầu đối phương, lập tức đầu Tống Hủ như dưa hấu bị hắn đạp nát bét, máu não văng tung tóe. Giày của Dạ Khinh Ưu nhuốm đẫm máu làm hắn nhíu mày, không chút bận tâm đạp lên làn cỏ xanh mơn mởn, đem nó hóa đỏ.
Lập tức đám công tử ca còn lại đều hoảng sợ, không ngờ đến Dạ Khinh Ưu vậy mà trực tiếp giết người, thủ đoạn lại hết sức tàn nhẫn. Bọn chúng đều sinh ra thối ý, nhưng để ý mặt mũi vẫn nán lại cùng một chỗ đối mặt Dạ Khinh Ưu.
" Ngươi dám giết người tại nơi này, chẳng lẽ muốn cùng Hồng Lâu Mộng đối địch? Còn có cả Thiên Huyền Thiết Tông cũng sẽ không tha cho ngươi. "
" Thế nào? Muốn thay hắn trả thù? "
Dạ Khinh Ưu vẻ mặt lạnh lẽo nhìn bọn chúng, làm cho một đám nhao nhao sợ hãi, cảm nhận sát khí của hắn thì vội vàng lấy ra vũ khí. Thời gian như đóng băng, có tên không chịu nổi đã xoay lưng muốn chạy nhưng lập tức bị Dạ Khinh Ưu vung một chưởng đánh chết, máu tươi vẩy đầy trời.
" Dừng tay. "
Bên trong bóng tối, vài thân ảnh lao ra, đều là hộ vệ của đám công tử này, thực lực xấp xỉ Địa Tôn, không nói hai lời đều hướng sát chiêu nhắm đến hắn. Dạ Khinh Ưu im lặng đứng đó, xung quanh từng chiếc lá nhỏ tụ thành vòng, hóa thành kiếm khí, toàn bộ như quang thiểm chớp bộ, trong một cái chớp mắt kiếm khí đã xé nát thân thể đám hộ vệ. Mà đám công tử ca xung quanh cũng không thoát khỏi số phận, toàn bộ bị đồ sát, máu tươi tô đỏ một vùng hoa viên, xác chết la liệt trôi nổi biến hoa viên trang nhã thành nghĩa địa tang thi.
Dạ Khinh Ưu toàn thân y phục hóa thành huyết sắc đẫm màu, bộ dạng thản nhiên như không bước đi đến. Không còn đối thủ cạnh tranh, hắn là người duy nhất, ắt hẳn nữ nhân kia không có từ chối đi?
Mở cửa phòng, hắn nhìn thấy một nữ phụ đang nhìn hắn, bộ dáng sợ hãi, nàng cố làm ra vẻ trấn định, nói.
" Công tử, tiểu thư ở bên trong đang đợi. "
" Được. "
Dạ Khinh Ưu đi lướt qua người nữ phụ, làm nàng mồ hôi chảy đầy đầu, trong lòng sợ hãi hắn đối với tiểu thư ra tay. Dạ Khinh Ưu đem toàn thân máu tươi một chốc bốc hơi, trở lại bộ dáng như trước, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đứng trước một tấm bình phong, bên trong đó ẩn hiện dáng người yểu điệu của nữ tử, xung quanh treo đầy dải lụa, mùi hương nhẹ nhàng ẩn chứa vạn loại hương hoa. Từ đằng sau tấm bình phong, bóng dáng nàng nhẹ chuyển động, giọng nói thanh thúy vang lên.
" Công tử, mời tiến vào. "
Dạ Khinh Ưu dùng Thần Thức kiểm tra, nhận ra nữ tử bên trong tu vi chỉ là Thánh Linh Đỉnh Giai, khí tức tang thương, giống như tùy thời có thể tan thành tro bụi. Rõ ràng nữ tử này chính là Huyền Âm Đỉnh Lô, theo hơi thở nàng phù phiếm, coi như tuổi thọ nàng không còn nhiều, cùng lắm kéo dài được vài năm.
Hắn không có thương tiếc, chỉ cảm thấy tò mò tại sao nữ tử này lại cho mời hắn, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài hay sao? Dạ Khinh Ưu đi vào trong, hắn cẩn thận nhìn lấy, một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi trên đệm hoa, trước mặt chỉ có một cái bàn, bày biện một tách trà và hai chén nhỏ, mùi hương nước trà dịu ngọt thơm mát nhưng có chút đắng.
Ngồi xuống trước mặt nàng, hắn nhìn đánh giá nàng. Nữ tử làn da trắng mịn non mềm, tóc đen rũ dài gọn gàng thẳng tắp, mắt ngọc mặt xoan, bộ dáng xinh đẹp dịu dàng, dù thân thể cảm giác hư nhược nhưng nàng lại lộ ra hết sức thản nhiên, còn cho hắn loại cảm giác không giống một nữ tử yếu đuối, có phần mạnh mẽ kiên cường.
" Công tử, mời. "
Nữ tử kẹp vài lá trà bỏ vào ấm chén, đem nước trà rót vào, nho nhã đem đẩy đến trước mặt hắn. Dạ Khinh Ưu cầm lấy, nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị thậm chí còn vượt qua cả Phượng Thiên Nhã pha chế, đối với trà nghệ của nàng hết sức tán thưởng.
Nữ tử cẩn thận nhìn lấy hắn, mỉm cười, nàng không có chút nào khẩn trương. Ánh mắt nhu hòa dịu dàng giống như nhìn tình lang. Dạ Khinh Ưu có thể cảm nhận được tình ý trong mắt nàng, hắn khẽ nhíu mày, nâng cao mắt nhìn nàng.
" Ngươi sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn ta? "
" Vì chàng đấy, Dạ lang. "
Nữ tử mỉm cười, dịu dàng đáp, làm Dạ Khinh Ưu thân thể cứng đờ, một cảm giác không thể hiểu nổi dâng lên, hai mắt nhìn lấy nàng, chất chứa sát ý nồng đậm.