Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 342




Không tốn chút sức nào đem Lục Mao Thố cứu sống, đôi mắt nó to tròn mở ra nhìn Dạ Khinh Ưu, hết sức thân thiết. Nhìn bộ dạng đáng yêu của nó không làm hắn để ý chút nào, hắn lập tức đem nó ném cho nữ tu đang đứng ở một bên, thản nhiên hỏi.

" Như vậy là xong phải không? "

Nữ tu bên cạnh cẩn thận ôm lấy Lục Mao Thố, vẻ mặt ngạc nhiên. Lập tức có Y Sư đến kiểm tra xác nhận cho hắn, hoàn toàn chấn kinh, không nghĩ tới có người lại nhanh như vậy mà hoàn thành. Dù nhiều nghi vấn, nhưng lá ngọc bài cũng được đánh dấu, hắn nhận lấy không chút để ý, xoay lưng rời đi.

Thấy có người hoàn thành, một đám người kinh ngạc, thời gian mới trôi qua bao lâu mà đã giải quyết xong rồi? Tất cả đều hướng ánh mắt nhìn thân ảnh nam tử rời đi, có người lại bắt đầu có ý định lôi kéo. Một Y Sư tài năng giá trị quả thật để thế lực lớn lôi kéo mời gia nhập.

Kế hắn, Độc Nam Cô cũng đã hoàn thành, nàng ngạc nhiên khi mình chỉ về thứ hai, trong lòng tò mò, cũng muốn xem thử tên của kẻ kia là ai.

" Lang Phong sao? Chưa từng nghe nói qua… "

Độc Nam Cô nhíu mày, càng tò mò muốn tìm hiểu về tên nam tử gọi là Lang Phong này. Tiếc là hắn đã sớm rời đi, nàng muốn gặp cũng không được, chỉ mong về sau gặp tại Mộc Y Đạo Cảnh, có thể nhìn thấy lại hắn, người này là tán tu rất thích hợp để lôi kéo về Nam Xà Đảo.

Dạ Khinh Ưu rời đi không lâu, rất nhanh đã liên lạc được với Lang Hợi, đối phương giúp hắn thu thập dược liệu được khá nhiều, đúng là ngoài ý muốn của hắn. Xem ra cái tên mập này rất có tiềm năng sai vặt, rất được việc.

Cả hai đi được một đoạn, chợt có một đám công tử đi đến, hắn nhận ra đám công tử ca kia chính là Hoa Giang Tứ Thiếu. Đi đầu là Bách Trung công tử - Bách Trung Vô Tận, dáng vẻ tuấn lãng, tràn ngập khí thế hiên ngang, được rất nhiều nữ tử yêu thích. Vị công tử này đi đến trước mặt hắn, rất có lễ độ, chắp tay nói.

" Huynh đài, ngươi là Y Sư mới tham gia sát hạch phải không? Có tiện đường hay không cùng chúng ta nói chuyện. "

" Không rảnh. "

Dạ Khinh Ưu hời hợt đáp, bước chân không chút dừng lại, đi lướt qua đám người. Làm cho nét mặt cả bốn tên thiếu gia đều không tốt, lập tức làm Bắc Đường thiếu gia - Bắc Đường Vũ tức giận, bàn tay tóm lấy bả vai Dạ Khinh Ưu.

" Ngươi dám phớt lờ Bách Trung đại ca, muốn chết phải không? "

Chỉ là bàn tay vừa vươn tới đã bị Lang Hợi chặn lại, mặt béo mỉm cười nhìn Bắc Đường Vũ nói.

" Bắc Đường thiếu gia, huynh đệ của ta tính tình lãnh đạm. Do trước đó xảy ra biến cố nên tâm tình không tốt, xin đừng để ý. "

" Tên mập, ngươi dám… "

Bắc Đường Vũ nhìn dáng vẻ béo múp của Lang Hợi cảm thấy gai mắt, muốn ra tay giáo huấn lại bị Bách Trung Vô Tận cản lại, hắn mỉm cười tiêu sái đi đến, vẫn bộ dáng khách khí, cười nói.

" Huynh đệ, nể mặt bọn ta có thể cùng nói chuyện một chút được không? Yên tâm, sẽ không làm chậm trễ thời gian của các vị, đồng thời ta sẽ đem phần lễ kính dâng coi như bồi tội. "

Lời lẽ của hắn rất nho nhã, làm người khác rất có hảo cảm, đám nữ tử xung quanh đã bị hắn làm cho mê đảo không ít. Dạ Khinh Ưu khinh thường, hắn đã chán nghe lời lẽ ngụy quân tử này, nếu như không phải dạo này nhiều tồn tại cường đại xuất hiện áp chế, hắn đã đem toàn bộ cái Hoa Giang Tứ Thiếu biến thành Hoa Giang Tứ Thi rồi.

" Tốt tốt, đa tạ hảo ý của Bách Trung công tử. "

Lang Hợi vui vẻ ra mặt, vội lôi kéo Dạ Khinh Ưu, coi như chủ hòa. Dạ Khinh Ưu cảm thấy phiền chán, muốn một hơi đập chết đám người này, nhưng nể mặt Trì Dao Tiên Tử cho nên tạm thời không có đồ sát. Hắn tùy ý thuận theo, đợi đến nơi kín đáo liền đem đám này xử lý cũng không muộn.

Bách Trung thiếu gia mỉm cười vui vẻ, chủ động dẫn đường. Dạ Khinh Ưu đi cùng đám người đến một biệt viện nhỏ, được Hoa Giang Tứ Gia bao trọn, bên trong thiết kế tinh xảo, bày biện khang trang, vừa hay phù hợp tính cách thế gia đám công tử.

Lần này đi đến Tiên Trì Đại Hội, Tứ Đại Thế Gia chính là muốn chiêu mộ Y Sư, Luyện Dược Sư cho gia tộc sử dụng. Sở hữu trong tay nhiều Y Sư đồng nghĩa với việc kết nhiều cường giả đồng minh cần đến Y Sư trợ giúp, đây là điều mà nhiều thế gia hướng tới.

Ngoài Dạ Khinh Ưu, còn có nhiều Y Sư khác đều được mời, bọn họ đối với hắn ấn tượng không tốt, đa phần chính là vì Bách Trung Vô Tận đối với hai người Dạ Khinh Ưu quá khách khí.

Tất cả đều được mời ngồi trong đại sảnh chờ đợi, Bách Trung Vô Tận ngồi ghế giữa nhìn xuống bên dưới nói lời khách sáo, Dạ Khinh Ưu đều không nghe lọt chữ nào. Sự chú ý của hắn tập trung bên cạnh một nữ tử, dung mạo đều bị che sau khăn che mặt, dáng người đầy đặn nảy nở, thu hút ánh nhìn khá nhiều nam tử. Dù rằng khuôn mặt nàng không thấy, nhưng thân hình không thể chê, làm cho ngay cả Hoa Giang Tứ Thiếu đều phải chú ý đến nàng.

Mà điều khiến Dạ Khinh Ưu chú ý cũng không phải nàng đẹp hay xấu, lý do là trong thân thể nữ tử này có Si Tâm Đạo Chủng, chứng tỏ nàng ta cùng hắn kiếp trước có quan hệ. Mà Si Tâm Đạo Chủng phát triển, rõ ràng nàng đã gặp Khí Vận Chi Tử, không rõ ràng là đã thích tên nào. Dù là ai, Dạ Khinh Ưu cũng muốn đem nàng cướp về, mặc kệ lý do nào cũng không buông tha nàng.

Nữ tử cảm nhận ánh mắt của hắn, nhíu mày, cảm thấy bài xích, chán ghét đứng dậy tìm một chỗ khác, ngay cạnh một lão ẩu mà ngồi xuống. Điều này gây ra sự chú ý, làm đám nam nhân nhìn mà cảm thấy hả hê, Lang Hợi ở bên cạnh lại hết sức an ủi hắn.

" Huynh đệ đừng buồn, nữ tử này nhìn như vậy thôi chưa chắc đã xinh đẹp. Tốt nhất ngươi nên làm thân với bốn tên thiếu gia kia, đem tỷ muội bọn hắn đều thu là được. "

Đối với lời nói của Lang Hợi, Dạ Khinh Ưu không có để tâm, hắn không có hứng thú với Tứ Mỹ Hoa Giang, chỉ riêng nữ tử kia thì hắn phải đạt được. Mà điều này rơi vào mắt Bách Trung Vô Tận, hắn khẽ cười, tự dưng lại có kế hoạch.

Bách Trung Vô Tận sắp xếp người bên trong khảo thí, dĩ nhiên biết rõ Dạ Khinh Ưu thể hiện ra sao, hắn lập tức đề cao đối phương, lại xem như đối tượng phải lôi kéo. Hắn rất tự tin vào mắt nhìn người của mình, tin chắc cái tên Lang Phong này rất không tầm thường, tương lai có thể so sánh cùng Thần Y. Nếu như Bách Trung thế gia mà sở hữu Thần Y phục vụ thì địa vị sẽ càng nâng cao, thậm chí so với mấy thế lực cự đầu như Thiên Huyền Thiết Tông.

Tiệc rượu mở ra, Dạ Khinh Ưu một giọt cũng không uống, hắn xoay lưng rời khỏi phòng, không muốn tham gia cùng đám người này. Bách Trung Vô Tận lập tức đuổi theo hắn, mỉm cười cùng hắn nói.

" Lang Phong Y Sư, ngươi muốn nghỉ ngơi ta sẽ cho người chuẩn bị phòng. Ngoài ra ta có kinh hỉ dành cho Y Sư, hi vọng huynh đài sẽ thích. "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, không rõ tên này tính toán gì, hắn cũng không sợ, thuận theo lời tên này mà quay về phòng. Phòng của hắn được chuẩn bị rất chu đáo, so ra không kém phòng đám tứ thiếu kia chút nào, có thể xem như hắn rất được coi trọng.

Hắn không có quá nhiều tâm tình thưởng thức, ngồi trên giường liền lâm vào trầm tư, hắn bắt đầu ngộ nhập Y Đạo, tìm cách giải quyết thân thể của Huyễn Điệp. Tu luyện Tinh Thần Vạn Pháp Thể khiến tinh thần hắn gia tăng diện rộng, ngộ tính càng gia tăng, tốc độ ngộ đạo càng tăng tiến gấp bội so với khi trước.

Đến nửa đêm, trước cửa phòng hắn vang lên tiếng đập cửa, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, dùng Thần Thức kiểm tra, thấy đám nha hoàn đang lôi kéo một thân thể của nữ nhân tiến đến trước cửa phòng hắn. Kiểm tra nữ tử, hắn nhận ra chính là nữ tử trước đó ngồi cạnh hắn. Bên ngoài căn phòng vang lên tiếng gọi của nha hoàn.

" Lang công tử, thiếu gia phân phó giao nàng cho công tử. Thiếu gia còn nói tùy ý ngài xử lý, mọi chuyện phát sinh sẽ do thiếu gia đến giải quyết. "

Dạ Khinh Ưu từ đầu vẫn để chút tinh thần chú ý đến nữ tử cho nên hiểu rõ chuyện gì. Có lẽ Bách Trung Vô Tận thấy hắn chú ý nữ tử kia liền thuận theo giúp hắn, dùng mê dược rót vào rượu nàng khiến nàng mê man, không biết dùng loại gì mà ngay cả Dược Sư như nữ tử kia cũng không phát giác ra được.

" Vào đi. "

Dạ Khinh Ưu vung tay, cửa liền mở ra, đám nha hoàn liền đem nữ tử đưa vào trong căn phòng, đặt ngay ngắn trên giường hắn, sau đó kính cẩn cúi chào rồi rút lui. Còn lại trong căn phòng chỉ có Dạ Khinh Ưu và thiếu nữ đang hôn mê.

Hắn nhìn thiếu nữ mê man nằm trên giường, bàn tay vươn tới đem khăn che mặt nàng cởi xuống. Lập tức khuôn mặt phấn hồng đẹp đẽ đập vào mắt hắn, răng trắng môi đỏ, tóc mai dài xinh đẹp, phối hợp tuyệt mỹ tạo phương dung tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng. Nàng đích thị là mỹ nữ, còn là mỹ nữ xứng danh Bách Hoa Bảng. Chỉ sợ nếu để Bách Trung Vô Tận nhìn thấy sẽ không nỡ đem nàng dâng lên miệng hắn.

Dạ Khinh Ưu vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của nàng, trong lòng như có điều suy nghĩ, nữ tử này có lẽ từng là tình nhân của hắn, giờ đây đem nàng thu lấy cũng không phải là vấn đề. Tình cảnh này giống như Cung Nguyệt Kha hay Thượng Quan Vân Ngọc đều bị hắn làm cho lụy tâm sau đó.

" Nữ nhân, trách thì trách ngươi quên đi tình lang kiếp trước. "

Thiếu nữ mơ mơ màng màng, thần trí không rõ, vẻ nhu mì hiện lên trên mặt, trong giấc mộng còn thủ thỉ gọi tên ai kia, nhưng Dạ Khinh Ưu biết đó chắc chắn không phải là mình. (Cay :D)

Chợt một cảm giác đe dọa ập tới toàn bộ bên trong biệt viện, tường đá bị phá nát. Từ bên ngoài vang lên tiếng rống giận của nam nhân, nghe lấy làm Dạ Khinh Ưu hết sức quen thuộc, khóe môi chợt nở nụ cười.

" Không ngờ ngươi lại đến. "

...

Bên ngoài, hộ vệ Tứ gia toàn bộ bị đánh nát thành từng mảnh, thịt máu văng tung tóe. Người bên trong lập tức bị kinh động, Bách Trung Vô Tận không ngờ lại có kẻ dám ngang nhiên tập kích, còn giết người của hắn. Lập tức, vẻ nhu hòa bình thường biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương, ngẩng cao đầu nhìn lên không trung.

" Các hạ là người phương nào? Dám ngang nhiên gây sự trong địa bàn của Mộc Dao Tiên Trì, còn giết người của bọn ta. "

Lời của hắn không lớn, tận lực bày bố người đem kết giới gia cố tránh cho người thế lực khác được nước đục thả câu.

Từ trên cao, một thân ảnh chắp tay ngạo nghễ, bộ dáng uy phong, nam tử dáng vẻ thanh tú, tóc dài lãng tử, giống như không có để ý Bách Trung Vô Tận, lạnh lẽo nói.

" Sư muội ta theo các ngươi tham gia, giờ tung tích không rõ. Còn không phải do các ngươi giở trò? "

Bách Trung Vô Tận ánh mắt co rụt lại, chợt nhớ tới nữ tử đem dâng lên cho Dạ Khinh Ưu, không ngờ sau lưng đối phương còn có bối cảnh, rõ ràng hắn đã điều tra trước đó nàng là tán tu. Hắn dù có chút hận mình nóng vội, nhưng cũng không có khả năng bày ra mặt yếu thế, cười lạnh đáp.

" Nếu ngươi muốn tìm người thì cũng không thể hỏi theo lẽ thường, còn tập kích giết người của ta. Có phải khinh thường tứ gia bọn ta không có người? "

" Hừ, còn cần hỏi? Ta rõ ràng cảm nhận được sư muội tình trạng không tỉnh táo, rõ ràng là các ngươi giở trò. "

Nam nhân sát khí trong mắt đại thịnh, nhìn đến phương hướng phòng Dạ Khinh Ưu, theo cảm giác chính là khí tức sư muội hắn từ đó phát ra. Bách Trung Vô Tận chú ý ánh mắt nam tử, cuối cùng hiểu ra, nhưng hắn lựa chọn không có khả năng rút lui, liền nói.

" Có vẻ là hiểu lầm. Sư muội ngươi tửu lượng kém, ta chỉ cho người chăm sóc nàng. "

" Hừ, có hiểu lầm hay không, ta tự kiểm tra liền biết. "

Nam tử bàn tay vung ra, muốn đem mái nhà kia phá nát. Nhưng chợt một luồng kim quang lóe lên, vô thanh vô tức phóng ra, đem cánh tay của hắn phá nát, máu tươi vẩy đầy trời. Hắn kinh hãi nhảy lùi lại, vội kiểm tra thương thế, hoảng sợ nhìn bên trong phòng bước ra một nam nhân diện mạo bình thường.

Dạ Khinh Ưu ngẩng cao đầu nhìn nam tử kia, dáng vẻ hết sức quen thuộc, tưởng chừng như đã lâu ngày không gặp.