Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 374




Biểu hiện của Tống Ngọc Lam giống như đang lâm vào tình trạng nhập đan cảnh, không còn quan tâm ngoại vật bên ngoài, cho nên không có nhận ra người tập kích bản thân.

Nhìn thấy mỹ nữ vẫn thản nhiên luyện đan như vậy, một đám Dược Sư, Y Sư trong mắt lóe lên sát khí, không có ý định thương hoa tiếc ngọc, muốn mạnh mẽ bá đạo đoạt lấy thành quả của nàng.

Uỳnh…

Cảnh tượng tiếp theo khiến đám Dược Sư, Y Sư hoảng sợ, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi bảo hộ trước người Tống Ngọc Lam, bàn tay siết chặt, đang nắm một cái đầu của tên Dược Sư xấu số mới vừa đó tập kích. Thân thể của gã Dược Sư nổ tung, máu me vương vãi khắp nơi, bắn đến tận chỗ của Tống Ngọc Lam nhưng nàng không hề hay biết.

" Tiểu tử, ngươi dám… "

Mấy gã Dược Sư còn lại thấy tình cảnh này, hành động công kích lập tức dừng lại, hoảng sợ nhìn vào tên thiếu niên, cổ họng khô khốc, chỉ có thể phát ra một tiếng phiền muộn. Dạ Khinh Ưu bàn tay dính lấy máu tươi vẩy trong không trung, ánh mắt hàm chứa tiếu ý nhìn đám Dược Sư, cười.

" Có gì không dám, đám gia hỏa các ngươi thật chướng mắt, chết đi liền trở nên thật tiện lợi. "

Giọng nói như ma âm làm đám Dược Sư hoảng sợ, thấy Dạ Khinh Ưu còn có ý tiến tới, lập tức có người mau chóng rời đi, muốn từ bỏ. Tuy nhiên, toàn bộ mấy tên Dược Sư đó đều không kịp thoát thân, thân thể hóa thành từng vũng máu văng tung tóe khắp nơi.

Đứng trước tình cảnh này, đám người sống sót còn lại hoảng sợ, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Dạ Khinh Ưu, trong lòng dâng lên sợ hãi chi ý.

Đàm Cô Thanh lưng chảy mồ hôi lạnh, vừa thấy Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn lấy mình, thân thể không tự chủ được run lên, chỉ khi hắn di dời ánh mắt đi, không còn quan tâm đến thì gã mới thở ra một hơi, trong lòng cuồng mắng, ghi nhớ rõ dung mạo của Dạ Khinh Ưu, về sau gọi người trong Cửu Nguyệt Tiên Môn truy sát tên nhãi này, lại dám để hắn lộ ra bộ dạng mất mặt như vậy.

Hành động giết người trắng trợn của hắn không khiến Đế Dược Y Vương quan tâm, giống như nhắm mắt làm ngơ, càng khiến đám Dược Sư kia từ bỏ ý định cướp đoạt, liều mạng vùi đầu vào luyện đan, nếu may mắn còn có cơ hội.

" Hoàn thành! "

Tống Ngọc Lam vui mừng hô lên, ngắm nhìn viên đan dược trong tay hình thành, tỏa ra mùi hương dược liệu thơm ngát, trong lòng vui vẻ không thôi. Nàng vội vàng kiểm tra, liền thấy chính giữa quang hoàn lại sáng lên cái thứ sáu, coi như nàng đã an toàn qua vòng.

Lúc này, nàng mới để ý xung quanh chỗ mình, máu tươi vung vẩy khắp nơi, gương mặt vui mừng hóa thành hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt nàng mù mịt nhìn xung quanh, thấy Trần Mộng Lan cũng vừa lúc hoàn thành, khiến quang hoàn thứ bảy sáng lên, cũng hướng ánh mắt nhìn về phía nàng. Cả hai nàng thế nhưng là có quen biết, rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì, lập tức đôi con ngươi xinh đẹp chuyển sang nhìn Dạ Khinh Ưu.

Cảm thấy mỹ nữ nhìn về phía mình, Dạ Khinh Ưu cũng không thèm để ý, hắn vừa nãy ra tay ngoại trừ chướng mắt đám người kia, còn vì nguyên do Tống Ngọc Lam là đệ tử của Vô Danh. Hắn cần nàng thành công vượt qua khảo nghiệm, đạt được truyền thừa. Dĩ nhiên khi đó sẽ trở thành công địch của nhiều thế lực, mà Vô Danh thân là sư phụ nàng cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn, gián tiếp tìm một đám kẻ thù, dù không đủ giải quyết Vô Danh nhưng sẽ biến hắn trở thành kẻ thù của toàn thiên hạ, chỉ cần thế là đủ.

Tống Ngọc Lam hiện tại không rõ vì sao Dạ Khinh Ưu lại giúp nàng, tránh không khỏi phức tạp nhìn chằm chằm hắn, đang nghĩ đủ mọi loại khả năng. Chẳng lẽ nam nhân kia thích nàng? Cho nên mới ra tay trợ giúp nàng, đây cũng là có khả năng đi.

Dù sao từ trước đến giờ có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng tổng còn chưa có ai được nàng để trong lòng, lúc này hành động của Dạ Khinh Ưu đã để lại trong lòng nàng ấn tượng tốt.

Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên không quan tâm Tống Ngọc Lam đang nghĩ gì, tinh thần chú ý xem những người nào có thể tiến tiếp vào tầng tiếp theo.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, cuối cùng kết quả đã định. Chỉ có bảy người có thể vượt qua khảo nghiệm tầng hai, thậm chí còn dư một danh ngạch nhưng không có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy mà luyện chế thành công Bát Phẩm Đan Dược. Độc Nam Cô vì trợ giúp ca ca mà cũng không thành công vượt qua.

Tính cả Dạ Khinh Ưu, còn có sáu người là Đàm Cô Thanh, Hải Vô Quy, Độc Thiên Địch, Trần Mộng Lan, Tống Ngọc Lam và Dịch Khải Hoàng. Kết quả này không làm cho hắn có chút bất ngờ nào.

Ánh sáng chợt lóe lên bao phủ lấy bảy người, tại ngay vị trí trước đỉnh dược, Truyền Tống Trận đưa bọn họ truyền tống đến tầng thứ ba.

Khảo nghiệm tiếp theo, chính là khảo nghiệm khả năng khống chế linh hồn của mỗi người. Tại phía trước mặt, có một vòng tròn bán kính hai chục trượng, bên trong có vô số dã quỷ trong trạng thái linh hồn vờn quanh, chỉ có thể bị đả thương bởi công kích linh hồn.

Mà mỗi Dược Sư được phân cho một khỏa linh châu, gọi là Khí Hồn Châu, dựa vào Tinh Thần Lực mà sử dụng Khí Hồn Châu, tạo thành riêng mình mỗi người một Khí Hồn, dùng làm vũ khí đối phó với dã quỷ. Chỉ cần vượt qua thời gian một nén nhang liền có thể thông qua.

Trông có vẻ đơn giản, nhưng ở đây không có người nào là Dược Sư bình thường, dĩ nhiên nhìn ra điểm khó khăn bên trong. Việc tự tạo thành Khí Hồn đã coi là khó khăn, nếu như thất bại chắc chắn sẽ bị loại, mà muốn dùng nó đối phó đám dã quỷ kia càng thêm khó khăn, chỉ sợ duy trì Khí Hồn đã khiến tinh thần hao tổn gần hết, nói gì tới việc dùng nó để giết quỷ hồn, còn duy trì trong khoảng thời gian cả nén nhang.

Quả nhiên, vừa tiến hành quá trình hình thành Khí Hồn đã làm khó bọn họ, nét mặt của ai cũng đồng loạt nhíu lại, cảm nhận khó khăn trong việc hình thành Khí Hồn. Trong đó lại không bao gồm Dạ Khinh Ưu, hắn Tinh Thần Lực đã sớm vượt qua đám người ở đây cộng lại, thậm chí còn tu luyện Tinh Thần Vạn Pháp Thể, tinh thần càng gia tăng vượt trội hơn không biết bao nhiêu lần.

Người khác còn đang gặp khó khăn, Dạ Khinh Ưu đã sớm đem Khí Hồn của hắn hình thành, một thanh tiểu kiếm trắng tinh tỏa ra quang huy rực rỡ, dựa vào tinh thần thôi động, nhất kích có thể tất sát Chí Tôn.

Hắn chú ý đến Tống Ngọc Lam cũng đang khó khăn hình thành Khí Hồn, khẽ cười, liền đem Tinh Thần Lực truyền vào bên trong, trợ giúp cho nàng hình thành Khí Hồn. Một đóa hoa sen rực rỡ Mộc Linh Chi Khí lan tỏa không gian khiến mộc thảo len lỏi qua kẽ đá mọc xung quanh, dẫn tới toàn bộ ánh mắt chú ý nhìn nàng, kinh dị với uy thế Khí Hồn mà nàng hình thành.

" Không tệ, tiểu nha đầu ngươi Tinh Thần Lực rất mạnh mẽ, vượt xa ta tưởng tượng. "

Giọng nói của Đế Dược Y Vương vang lên, lão dù Linh Trí chỉ còn một ít nhưng vẫn cảm thấy Tống Ngọc Lam không tệ nhưng lại có thể tạo ra dị tượng như vậy, thật có điểm quỷ dị. Chẳng qua lão cũng không quá để ý nhiều, nếu như có thể vượt qua khảo hạch của lão, hẳn đều là dạng không đơn giản, trong người có bí mật cũng là chuyện bình thường.

Tống Ngọc Lam sắc mặt vui vẻ vô cùng, nàng cũng không ngờ bản thân lại thuận lợi hình thành Khí Hồn như vậy. Đóa hoa sen kia sau khi hình thành cũng dung nhập vào mi tâm nàng, biến thành chân chính Khí Hồn của nàng, về sau không cần Khí Hồn Châu, nàng cũng có thể sử dụng Khí Hồn này, điều đó càng là niềm vui ngoài dự định.

Kết quả thông qua khảo nghiệm tầng này rất nhanh cũng có kết quả, ngoại trừ Trần Mộng Lan tu vi còn hơi thua kém, thì toàn bộ người còn lại đều thông qua.

Dạ Khinh Ưu ung dung tiến vào tầng thứ bốn, ngay lúc này Tống Ngọc Lam đã chủ động tiến đến cùng hắn làm quen.

" Đạo hữu, thật đa tạ đã hộ pháp cho ta. Lúc nãy còn không có cơ hội, lúc này mới có thể tiến đến cảm tạ đạo hữu. Hãy tha thứ cho ta vì sự chậm trễ này. "

Dung nhan xinh đẹp của Tống Ngọc Lam hiện lên nét ửng đỏ, kiều lệ động lòng người, Hải Vô Quy chú ý nhìn sang, tránh không khỏi có một tia hâm mộ. Hắn suy nghĩ, nếu như lúc đó cũng ra mặt trợ giúp mỹ nữ, có thể hay không mỹ nữ cũng cảm tạ hắn như vậy?

Dạ Khinh Ưu khóe miệng nhếch lên, nét cười ẩn ý đằng sau, khách sáo cùng nàng nói.

" Không cần quá để ý. Ta chỉ là nhìn không nổi một đám nam nhân khi dễ một vị tiểu thư xinh đẹp, cho nên có chút ngứa ngáy động tay chân. "

" Đạo hữu cứ đùa, ta cũng đâu có xinh đẹp như vậy. "

Hai má Tống Ngọc Lam càng đỏ hồng như cánh hoa đào, hiện ra nét e thẹn làm nam nhân đều có ý muốn véo má nàng. Dạ Khinh Ưu cũng chính là thẳng thắn đem bàn tay sờ lên má nàng, vuốt ve, cảm nhận da thịt mát lạnh mềm mại như kẹo dẻo, thích ý bóp một cái, cười cười.

" Sao lại không, người nào dám chê ta sẽ dạy dỗ hắn. "

Nghe lời hắn nói như vậy, còn có hành động sờ lấy má nàng, Tống Ngọc Lam không hiểu sao lại không dâng lên chống cự, nàng trước giờ chỉ coi một nam nhân chính là người nàng duy nhất để ý. Không phải ai khác ngoài sư phụ nàng, Vô Danh. Hiện tại, không ngờ xuất hiện nam nhân thứ hai khiến trong lòng nàng khắc sâu ấn tượng, thậm chí còn xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ trước giờ chưa từng có.

" Công tử như vậy là có ý nghĩ về ta sao? "

" Dĩ nhiên, xinh đẹp như tiểu thư ai chẳng thích. "

Dạ Khinh Ưu nâng cánh tay thon dài của nàng, hôn nhẹ lên mu bàn tay, làm Tống Ngọc Lam suýt chút nữa bất tỉnh vì xấu hổ. Nàng kìm nén xấu hổ, cắn lấy bờ môi anh đào mọng nước, nói.

" Tiểu nữ tên Tống Ngọc Lam, vẫn chưa biết cao danh quý tánh của công tử. "

" Tiểu thư cứ gọi kẻ hèn này là Lang Phong. "

Dạ Khinh Ưu buông bàn tay mềm mại của Tống Ngọc Lam xuống, bình thản đáp. Mặc dù hiện tại vẻ ngoài của hắn khá là bình thường, nhưng khí chất toát ra lại độc dị không thể bắt chước, làm Tống Ngọc Lam ngơ ngẩn một lát, gật đầu mỉm cười.

" Tiểu nữ đã nhớ, Lang Phong. Cái tên này tiểu nữ sẽ không quên. "

" Như vậy thật tốt, hi vọng về sau chúng ta sẽ còn gặp lại. Hiện tại chẳng phải khảo nghiệm đã sớm bắt đầu rồi sao? Chúng ta cũng tiến vào thôi. "

" A, nhanh như vậy? Lang công tử, sau khi hoàn thành khảo hạch xin hãy đến chỗ ta làm khách. "

Tống Ngọc Lam vội vã để lại một câu, bước chân hướng đến khảo hạch vừa bắt đầu, đem bọn họ truyền tống vào bên trong Không Gian Bí Cảnh.

Khảo hạch lần này là tìm kiếm dược thảo phù hợp yêu cầu với đan phương mỗi người. Bí Cảnh này tương đối rộng lớn, mỗi người được chỉ định một vị trí riêng biệt, thời gian chỉ có ba ngày, yêu cầu trong thời gian sớm nhất hoàn thành, người hoàn thành cuối cùng sẽ bị loại.