Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 384




Tiếp kế một ngày, Dạ Khinh Ưu sau khi tắm rửa, thay vào một bộ y phục mới. Ánh mắt hắn nhìn bên trên giường lớn, năm vị tuyệt sắc mỹ nữ ngủ say, hạ thể lầy lội dính đầy tinh dịch trắng đục, đã bị hắn làm cho sưng đỏ.

Dạ Khinh Ưu một mình đại chiến năm mỹ nữ, làm hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ sợ bình thường nam nhân sớm đã bị hút khô, nhất là khi tu vi các nàng cũng không thấp, còn hại nước hại dân cấp bậc mỹ nữ.

Hắn chờ đợi, không biết nữ nhân nào sẽ tỉnh lại đầu tiên, mặc dù thoải mái trôi qua, nhưng hắn không tin tưởng vì vậy các nàng lại có thể cam tâm đầu nhập trở thành nữ nhân của mình.

Chợt cảm thấy có nữ tử vừa tỉnh lại, Dạ Khinh Ưu khuôn mặt lập tức biến hóa, trở lại thành dáng vẻ của Lang Phong. Người vừa tỉnh lại là Độc Nam Cô, nàng trong ngũ nữ có thể coi như tu vi lợi hại nhất, tỉnh lại trước tiên cũng là điều dễ hiểu.

Vừa tỉnh lại, quả nhiên giống như hắn suy nghĩ, Độc Nam Cô rất bình tĩnh dùng thanh thủy tắm rửa mặc lại y phục, nàng sau đó mới chuyển ánh mắt sang nhìn hắn. Bên trong ánh mắt nàng tràn ngập vẻ phức tạp, cuối cùng đi tới trước mặt hắn, nói.

" Chuyện đã xảy ra, ta rất rõ ràng. Cho nên ngươi hãy cùng ta đi một chuyến đến Nam Xà Đảo. "

" Đi Nam Xà Đảo làm gì? "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, thắc mắc hỏi. Nghe vậy, trong mắt Độc Nam Cô lóe lên một tia sát khí, tựa hồ như thật sự muốn giết người, lạnh lùng đáp.

" Ngươi cướp đoạt trinh tiết của ta, theo ta một chuyến làm gì còn hỏi sao? Nếu như không phải trước đó nhìn trúng thiên phú Y Đạo của ngươi, ta đã sớm giết chết ngươi tại đây. "

Dạ Khinh Ưu cảm thấy bản thân như thấu hiểu nữ nhân được phần nào đó, nàng này biểu hiện quả như trong dự liệu, muội muội của Độc Thiên Địch, không phải là loại dễ chịu thiệt. Độc Nam Cô thấy hắn vẫn hờ hững, tức giận đến dậm chân, phẫn nộ quát.

" Ngươi còn nghĩ cái gì!! Nhanh chóng đi theo ta, may ra còn con đường sống. "

" Không muốn, ta thích tự do tự tại hơn. "

Dạ Khinh Ưu lắc đầu, hắn dĩ nhiên không muốn bị thế lực nào trói buộc. Mà Độc Nam Cô nghe câu trả lời của hắn, gương mặt tức giận chuyển sang thương tâm, hai mắt ẩm ướt chảy xuống lệ châu, lộ ra bộ dáng hết sức đáng thương.

Thấy giai nhân khóc, Dạ Khinh Ưu lòng hơi mềm xuống, cũng không nghĩ nữ nhân này lại có thể lộ ra bộ dáng này. Hắn hơi trầm ngâm một chút, nói.

" Ta đương nhiên chịu trách nhiệm. Hiện tại nàng là nữ nhân của ta, không có khả năng bỏ ngươi. Cho nên nàng không cần đi đâu, ở cạnh ta được rồi. "

Nghe hắn nói vậy, vẻ u uất trên mặt Độc Nam Cô mới biến mất, nhẹ nhõm thở một hơi. Nàng mặc dù được coi như một xà nữ, nhưng lại rất bảo thủ, dĩ nhiên đối với trinh tiết hết sức coi trọng. Nghe hắn trả lời mới khiến nàng an tâm thở ra, nhưng rất nhanh thay vào đó là không yên đáp.

" Dù vậy, ngươi đã phá đi xà thân của ta. Quay về ta làm sao ăn nói, chỉ sợ đám bọn họ biết ta thất thân trên tay ngươi sẽ sai người truy sát ngươi. "

" Xà thân? Nàng tu luyện là Cổ Xá Mãng Tinh sao? "

Dạ Khinh Ưu nghe vậy liền hỏi, Độc Nam Cô nhìn hắn, khẽ gật đầu. Dạ Khinh Ưu thấy thế im lặng, Cổ Xá Mãng Tinh chính là dùng chí âm độc vật nuôi dưỡng thân thể, để cho thân thể tiếp nhận chí âm độc dược gia tăng huyết mạch xà tính, đạt được loại Huyết Mạch sánh ngang Cửu Xà Thánh Linh. Hắn đem nàng phá thân, đồng nghĩa đoạt đi nguyên âm trong người nàng, cũng là chấm dứt xà thân của nàng, dẫn đến công sức bao lâu đều bị hắn hấp thu.

Dù hắn chả cảm thấy bản thân có một tí lợi ích gì, nhưng biết việc mình phá đi xà thân của nàng là thật. Âm thầm thở ra một hơi, hắn hơi suy tư, lấy từ trong người ra một lọ huyết dịch, đưa vào tay nàng.

" Cầm lấy, đây là huyết nguyên của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, dùng nó tu luyện tốt hơn cái Cổ Xá Mãng Tinh kia. "

Mặc dù Cổ Xá Mãng Tinh có thể gia tăng huyết mạch xà tính, nhưng đồng dạng đem Độc Nam Cô càng biến thành giống mãng xà, dáng vẻ hiện tại cũng là kết quả của việc này. Nếu như không phải vì vậy, có lẽ hiện tại bộ dáng của nàng càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, sợ rằng không thua kém Dịch Vũ Tịch chút nào.

Độc Nam Cô nhận lấy bình huyết dịch trong tay hắn. Nàng vừa cầm vào, đã cảm nhận được toàn thân huyết mạch sôi trào, lập tức kinh hãi kiểm tra. Đến khi nhận ra lai lịch của huyết nguyên, nàng hết sức kích động, không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn.

" Thứ này… "

" Nó là của nàng, đừng hỏi nhiều. "

Đối với nữ nhân của mình, Dạ Khinh Ưu sẽ không keo kiệt chút nào, dù trước đó hắn không hề có thiện cảm với Độc Nam Cô, nhưng hiện tại đã là nữ nhân của hắn, dĩ nhiên sẽ khác. Độc Nam Cô thấy vậy, thật không có hỏi nhiều, nàng đem bình huyết dịch cất vào trong người, cảm động nhìn lấy hắn, vật này thật sự rất quý giá, dùng giá trị quy đổi cả Nam Xà Đảo cũng không đủ.

" Chàng không theo ta về sao? Có bình huyết dịch này, bọn họ sẽ không còn trách chàng, thậm chí sẽ tác hợp cho hai ta, khi đó có thể thành gia lập thất… "

Giọng điệu của Độc Nam Cô biến thành càng hòa hoãn, thân mật, trên má hiện lên áng vân hồng, dĩ nhiên nàng đã nghĩ đến tình cảnh tốt đẹp sau đó. Dạ Khinh Ưu nhíu mày, suy nghĩ một lát, đáp.

" Tạm thời không được, ta còn có chuyện phải làm. "

" Là các nàng sao? "

Độc Nam Cô giọng nói trầm xuống, ánh mắt nhìn sang mấy nữ nhân nằm trên giường, nàng chỉ vờ như không có chú ý. Hiện tại nghe hắn nhắc đến, dĩ nhiên không mấy vui vẻ, nam nhân của nàng lại phải chia sẻ cùng nữ nhân khác, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa thể tiếp thu.

" Chuyện này chỉ là một phần. "

Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt trả lời, hắn hiện còn chưa có lộ ra chân diện mục, tránh cho cái xà nữ này có thể vì lần trước ghi hận mà xoay chuyển thái độ. Hắn có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm về sau, đến mức độ thâm sâu liền có thể nói cho nàng.

Nghe vậy, Độc Nam Cô chần chừ nhìn hắn, nàng dĩ nhiên hiểu người nam nhân này không hề tầm thường, Y Thuật còn vượt xa nàng nghĩ đến, thậm chí thực lực tu vi càng phải kinh khủng mới có thể đưa nàng bình huyết dịch kia.

" Được rồi, thiếp sẽ không hỏi nhiều. Thiếp sẽ đợi chàng. "

Độc Nam Cô cắn lấy cánh môi, đáp. Nàng đem cảm xúc ghen tuông ném hết sang một bên, lúc này chỉ muốn nam nhân không có vì vậy mà chán ghét nàng. Dạ Khinh Ưu thấy nàng hiểu chuyện như vậy, cũng rất vui mừng, đem thân thể nhỏ bé của nàng ôm lấy, hôn lên đôi môi mọng nước.

Độc Nam Cô rất phối hợp hé môi, hiện tại tỉnh táo cảm nhận, nàng có thể cảm giác có một đầu lưỡi bá đạo mà tìm lấy đầu lưỡi phấn hồng của nàng, Độc Nam Cô cũng cuốn lấy lưỡi hắn, mặn nồng hôn môi.

Mất một lúc lâu cả hai mới tách ra, hai má của Độc Nam Cô đỏ lên, liếc xéo nhìn lấy hắn.

" Thiếp sẽ ở tại Nam Xà Đảo chờ chàng, hi vọng chàng sẽ không để ta đợi quá lâu. "

" Ừm, sẽ không. "

Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, Độc Nam Cô hiểu nam nhân không thích nói nhiều, lại phóng tới ôm cổ hắn, cháo lưỡi thêm lần nữa. Sau đó nàng mới lưu luyến mà nhìn hắn, quay đầu rời khỏi đạo cảnh.

Ca ca nàng đạt được dược liệu khôi phục, đã sớm bảo nàng rời đi cùng hắn, chẳng qua vì bị huyết mạch Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà hấp dẫn cho nên nàng mới tới đây. Đạt được mục đích cũng không thể nán lại lâu, nàng tự biết Độc Tâm của Độc Thiên Địch không thể chờ đợi thêm nữa.

Dạ Khinh Ưu có thể nhìn rõ trong mắt Độc Nam Cô đọng lại nước mắt. Hắn không nghĩ nữ nhân này lại có cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy, im lặng nhìn theo bóng dáng nàng biến mất.

Độc Nam Cô rời đi, Dạ Khinh Ưu chú ý tới Trương Tuyết Di cũng đã sớm tỉnh lại, nàng chẳng qua là đang giả vờ hôn mê. Hắn tạm thời không có vạch trần nàng, hướng sự chú ý sang Ngọc Sư Sư, nữ nhân này cũng vừa mới tỉnh lại, trên gương mặt lạnh lùng bây giờ ẩn hiện sát khí như hóa thành thực chất.

" Ồ, tỉnh lại rồi? "

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, lên tiếng hỏi. Ngọc Sư Sư nghe vậy, thân thể lập tức di động, trong tay một luồng kình hỏa phóng ra, hội tụ thành một đòn hỏa chưởng, đánh thẳng vào thái dương hắn.

Hắn chỉ đơn giản phất tay, đem cổ tay nàng trật hướng, thân thể nàng theo đó lảo đảo ngã xuống, bị nam nhân nhẹ nhàng đè lên. Ánh mắt của nàng tràn đầy cảm xúc phẫn nộ, nhìn hắn giống như có thù từ kiếp trước.

Thấy bộ dáng này của nàng, Dạ Khinh Ưu lông mày nhíu chặt, cảm thấy không thoải mái, gương mặt âm trầm đối diện với đôi mắt Ngọc Sư Sư.

" Đừng quên ngươi còn nợ ta một ân huệ, lúc này lật lọng muốn động thủ rồi sao? "

Ngọc Sư Sư nghe vậy im lặng, hành động phản kháng cũng đình trệ, nàng hiện tại biết mình bị nam nhân chiếm đoạt, cho nên mới phẫn nộ để cảm xúc chi phối, còn chưa có định hình rõ ràng mọi chuyện. Lúc này tỉnh táo lại, trong lòng hiện tại không cam tâm, cắn môi ngẩng cao đầu nhìn lướt qua hắn.

" Chuyện này coi như xong, chúng ta về sau không ai nợ ai. "

" Cái gì mà không ai nợ ai? Nàng nghĩ đơn giản quá nhỉ, đáng lẽ lần này nàng còn phải mắc nợ ta thêm một ân huệ mới đúng. "

Dạ Khinh Ưu không vui đáp, làm Ngọc Sư Sư sắc mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ tức giận. Người chịu thiệt ở đây chính là nàng, bây giờ lại bị hắn nói thành mình là nạn nhân, không khỏi muốn chửi vào mặt cái tên nam nhân này vì sao lại vô sỉ như vậy. Mặc dù vậy, nàng vẫn hiểu bản thân quả thật đuối lý, có viện cái cớ nào cũng không thể trách hắn, kìm nén muốn cho đối phương một cái tát, nàng hỏi.

" Thế ngươi muốn như thế nào? "

" Đơn giản mà, trở thành nữ nhân của ta. Chứ còn như thế nào nữa? "

Dạ Khinh Ưu nhẹ như bỡn nói ra, hắn tâm chiếm hữu rất lớn, nữ nhân từng ngủ với hắn, dĩ nhiên là người của hắn, làm sao có lựa chọn khác? Ngọc Sư Sư ngơ ngác, phải mất một lúc nàng mới gằn ra từng chữ.

" Ngươi... nằm... mơ!! "

" Mơ tốt lắm, để cho nàng xem là ta đang mơ hay vẫn còn tỉnh. "

Dứt lời, Dạ Khinh Ưu không đợi Ngọc Sư Sư phản ứng, lại đem thân thể nàng đè xuống, không cho nàng cơ hội phản kháng, côn thịt một lần nữa tìm đến tiểu huyệt, đâm vào vách động thịt còn ẩm ướt dâm thủy. Ngọc Sư Sư hét lên một tiếng, lần này trong tỉnh táo nàng có thể cảm giác được dị vật xâm nhập, làm nàng chính thức cảm nhận rõ ràng khoái cảm của nam hoan nữ ái.

" A… khốn kiếp… ngươi dừng lại cho ta… "

" Thế nào, nàng chịu nghe lời sao? "

Dạ Khinh Ưu bàn tay bóp hai bầu ngực trắng của Ngọc Sư Sư, dưới hông côn thịt vẫn dữ dội ra vào, làm Ngọc Sư Sư sắc mặt từ phẫn nộ chuyển sang đỏ hồng, cuối cùng thở dốc, thả lỏng toàn thân, mặc kệ hắn dày vò.

Đến cuối ngày, Ngọc Sư Sư mới buông bỏ, để cho tinh hoa của nam nhân lấp đầy tử cung nàng lần nữa, đồng thời cao trào lần thứ năm. Nàng bất động nằm thở dốc, cuối cùng cũng khuất phục trước dâm uy của hắn.

Về sau, Ngọc Sư Sư tắm rửa mặc lại y phục, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ phức tạp, cuối cùng ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của hắn, tuy nhiên cũng không có lập tức thừa nhận.

" Ta muốn quay về tông môn bế quan tu luyện, chuyện này đến đây thôi. Nếu muốn tìm ta, chí ít ngươi cần vượt qua tông môn khảo nghiệm. "

Để lại một câu, Ngọc Sư Sư cũng xoay người rời đi, biến mất trong tầm mắt hắn. Dạ Khinh Ưu như lần trước không có ngăn cản, hắn để lại tinh thần ấn ký trên người nàng, tùy thời có thể quan sát, lại không hề lo nàng chạy trốn.