Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 393




Trước cổng tư viện nơi cư trú hiện tại của Phàm Nhân Lão Giả, đây là Mộc Dao Tiên Trì chuẩn bị sẵn từ trước cho lão tiền bối. Hiện nơi này tụ tập số lượng lớn thân ảnh đứng thành hàng chờ đợi, bọn họ đến từ nhiều thế lực đều mang theo thành ý đến gặp mặt vị đệ nhất Thần Y đương thời.

Dù không có nhiều người biết Phàm Nhân Lão Giả bản lĩnh thế nào, nhưng được Thánh Bia đề danh đệ nhất tất nhiên là không tầm thường. Cơ hội lần này, bọn họ khó thể bỏ lỡ, dĩ nhiên hi vọng có thể kết giao cùng vị Thần Y đệ nhất thiên hạ này.

Mà ngồi trong đại sảnh, một lão giả bộ dáng hết sức bình thường đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, ờ phía đối diện là một thiếu nữ xinh xắn, dáng vẻ tú lệ động nhân, người nhìn người yêu. Nàng lúc này gương mặt cúi gằm, hai bàn tay niết niết mép áo, giống như phạm phải tội lỗi hài tử, bất an nhìn vào lão giả.

Phàm Nhân Lão Giả một lúc sau mới mở bừng đôi mắt, hòa ái nhìn vào thiếu nữ kia, trên gương mặt hiện lên nét cưng chiều, cũng có tức giận.

" Nha đầu ngươi vì sao lại bất cẩn như vậy. "

" Lão gia, tiểu Lan biết sai rồi. Chẳng qua không nghĩ đến vậy mà độc của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà lại lợi hại như vậy, làm con không kịp phản ứng. "

Trần Mộng Lan ủ rũ nói, nàng chỉ vừa nói xong, liền thấy Phàm Nhân Lão Giả nét mặt bình thản, giọng nói lạnh nhạt, hỏi.

" Là ai? "

Nhìn bộ dáng của lão hết sức bình thường, nhưng Trần Mộng Lan lại rất rõ, chắc chắn lão nhân gia đang rất là tức giận, tránh không khỏi lo lắng, liệu khi lão biết được rồi, Dạ Khinh Ưu có thể gặp phải nguy hiểm hay không. Nàng rất muốn che giấu, nhưng lo sợ càng giấu thì mọi chuyện càng sẽ khó giải quyết, trong lúc nhất thời nàng còn chưa thể nói ra.

Đúng lúc này, bên trong phòng xuất hiện thêm một thân ảnh nam nhân, làm cho Trần Mộng Lan kinh hãi, lập tức nhìn ra đó là Dạ Khinh Ưu, không hiểu sao vừa mừng vừa sợ. Mà Dạ Khinh Ưu lúc này bộ dáng hết sức bình thản, đi đến cạnh nàng mỉm cười, làm trái tim Trần Mộng Lan như hươu non chạy loạn, da mặt đỏ hồng hiện rõ nét xấu hổ cùng thẹn thùng trên gương mặt.

" Tiểu tử, là ngươi. "

Phàm Nhân Lão Giả dĩ nhiên nhớ Dạ Khinh Ưu là người nào, chính lão đã giúp đối phương luyện ra Thần Khí. Cũng không nghĩ đến, oan nghiệt thế nào mà nam nhân này lại là kẻ lấy đi trinh tiết của tiểu đồ đệ nhà mình.

" Tiền bối, hạnh ngộ rồi. "

Dạ Khinh Ưu nho nhã chắp tay, đứng trước mặt Phàm Nhân Lão Giả thực lực ẩn sâu không lường được, hắn cũng không có e ngại, kính lễ đơn giản chỉ vì đối phương là trưởng bối của Trần Mộng Lan, hơn nữa lão cũng giúp hắn luyện ra Thần Khí, huống chi chuyến này còn nhờ đối phương.

" Hừ, thật hay. Xem ra thủ đoạn của ngươi cũng thật độc, đem nữ oa nhà ta lừa vào trong tay. "

Giọng nói lão tràn đầy bất mãn, dĩ nhiên việc Dạ Khinh Ưu đứng ở sau màn tạo ra Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà bí cảnh lão có thể biết. Dạ Khinh Ưu cũng không chút nào kinh ngạc, hắn vẫn giữ nét cười thản nhiên trên mặt, nói.

" Phàm Nhân tiền bối, ngươi an tâm. Ta sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Lan, sẽ không để nàng phải chịu thiệt. "

" Ngươi nói cũng thật hay, nha đầu này ta nuôi nấng bao lâu nay. Đâu thể nào nói muốn dẫn đi là có thể? "

Giọng nói Phàm Nhân Lão Giả trở nên càng thêm băng liệt, chứng tỏ tâm trạng lão đang không vui. Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, hắn thật không muốn làm căng chuyện cùng lão giả này, hơi suy nghĩ một chút, liền hỏi.

" Như vậy, làm thế nào để tiền bối chấp thuận chuyện giữa hai chúng ta? "

" Đơn giản thôi, ngươi chỉ được lấy mỗi nha đầu nhà ta. Nếu như không, thì đừng hòng ta chấp thuận. "

Lời của Phàm Nhân Lão Giả làm nét mặt Dạ Khinh Ưu sa sầm, tâm trạng Trần Mộng Lan cũng không được tốt. Hai mắt nàng phiếm hồng, tức giận dậm chân, giọng nói nức nở.

" Gia gia, nếu như người không đáp ứng… như vậy Tiểu Lan chỉ có thể chết cho người xem. "

Nói xong, nàng làm ra động tác như muốn tự mình đánh vỡ thiên linh cái, dọa cho hai người kia sắc mặt khẽ biến, vội vã ngăn cản. Dạ Khinh Ưu không nghĩ đến Trần Mộng Lan lại quyết liệt như vậy, vòng tay ôm lấy eo nàng, bàn tay nắm lấy cổ tay của thiếu nữ giữ chặt, nhíu mày.

" Nàng đừng có làm bậy, dù lão gia hỏa kia không ưng thuận, cũng chưa chắc làm gì được ta. "

" Hai người các ngươi... "

Phàm Nhân Lão Giả thường ngày tính tình vốn rất lãnh đạm, lúc này cũng bị đôi nam nữ trước mắt chọc cho tức khí. Hiện tại biết nói thêm chỉ càng mất công, lão khẽ thở dài, sau một lúc ủ rũ, mới đáp.

" Được rồi, tùy ý các ngươi. "

Nếu như Trần Mộng Lan đã quyết tâm như vậy, lão cũng khó lòng nói gì thêm, dù sao thì trên đời này lão cũng chỉ có duy nhất nha đầu kia là người thân, dĩ nhiên không nỡ nhìn nàng chịu khổ. Mà nghe vậy, Trần Mộng Lan vui mừng, vội ôm chầm lấy Phàm Nhân Lão Giả, vui vẻ nói.

" Đa tạ gia gia. "

Dạ Khinh Ưu nhìn mọi chuyện diễn ra, không ngờ lại thuận lợi hơn hắn nghĩ. Được đà, hắn đề nghị Phàm Nhân Lão Giả tiến nhập Dạ Nguyệt Lâu làm khách khanh. Có quan hệ Trần Mộng Lan, Phàm Nhân Lão Giả không tiện từ chối, sau đó hắn dẫn hai người quay về Dạ Nguyệt Lâu, chọn lấy vị trí.

Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên biết tính cách lão giả này, cho nên sớm chuẩn bị một gian tre phòng ở trong sơn môn, tách biệt với bên ngoài. Phàm Nhân Lão Giả cũng cảm thấy hài lòng, lấy ra đồ đạc tự mình sắp xếp lại nơi ở mới.

" Dạ lang, nơi này thật đẹp. "

Trần Mộng Lan ngắm nhìn cảnh vật bên trong sơn môn, bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, không trung bay từng cánh hoa đẹp đẽ lan tỏa hương thơm. Từng dòng thác nước hữu tình chảy cuồn cuộn tạo thành dòng suối êm ả, linh hoa dị thảo mọc lan tràn cùng khu rừng tre ẩn mình một góc khiến cho cả nàng cũng muốn theo lão gia nhà mình ẩn cư, dù nàng cũng không thích cuộc sống ẩn dật như vậy.

" Nàng thích là được. "

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, đáp. Trần Mộng Lan ánh mắt tràn ngập nhu tình, nàng nhớ lại lần đầu gặp hắn, bị dáng vẻ anh tuấn của hắn hấp dẫn, đến hiện tại trải qua tiếp xúc thân mật, tình cảm của nàng càng mãnh liệt, đến nỗi còn dùng cái chết để uy hiếp lão gia của mình. Dù trong lòng nàng cảm thấy có lỗi, nhưng lại không thấy hối hận, chỉ cần có thể ở bên cạnh nam nhân này, nàng cũng không còn muốn gì nhiều.

Hắn đã sắp xếp cho nàng một phòng riêng, dẫn đến Trần Mộng Lan nôn nóng muốn ngắm nhìn, còn muốn cùng hắn cùng nhau đi, tuy nhiên hắn hiện chỉ có thể từ chối.

Mặc dù muốn cùng Trần Mộng Lan trau dồi tình cảm, nhưng hắn không có quên lấy mục đích của mình. Tiến vào trong gian nhà nhỏ của Phàm Nhân Lão Giả, hắn lấy ra Vô Hồi Thương, còn có cả nguyên liệu lấy từ thân thể Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà và linh hồn của bạch xà bên trong Tụ Hồn Thạch.

Phàm Nhân Lão Giả ngay lập tức bị thu hút, lão đam mê không nhiều, duy chỉ có với luyện dược và luyện khí là niềm vui duy nhất. Nhìn thấy Dạ Khinh Ưu có thể đem ra nhiều nguyên liệu như vậy làm hai mắt lão sáng lên, vẻ nóng bỏng trong ánh mắt có thể nhìn rõ.

" Tiểu tử, xem ra đồ tốt của ngươi không ít. Dù là ta hiện tại cũng không thể lấy ra được. "

Dạ Khinh Ưu chỉ cười không nói, hắn dĩ nhiên rõ lúc này lão giả này đã không còn nghe lọt lời nào, đã bắt đầu say sưa nghiên cứu.

" Tiểu tử, thứ này để ta. Đảm bảo không để ngươi thất vọng. "

Phàm Nhân Lão Giả vừa cất tiếng, đã đem đống tài liệu hắn đưa ra ném vào trong phòng, bắt đầu tiến hành luyện khí. Hiện tại, chỉ sợ Dạ Khinh Ưu muốn đổi ý đã không kịp, mà hắn dĩ nhiên cầu còn không được, cũng không nghĩ thuận lợi như vậy mà nhờ được lão già này giúp hắn tái luyện Vô Hồi Thương.

Dù biết Phàm Nhân Lão Giả đã sớm thiết kế trận pháp thủ hộ nơi này, Dạ Khinh Ưu vẫn tạo ra màn chắn đạo nguyên xung quanh, tránh cho có việc ngoài ý muốn nào.

Hắn sau đó xoay người rời đi, kế tiếp muốn chỉnh lý lại cơ cấu của Dạ Nguyệt Lâu một chút.

Quay trở về viện phủ tứ gia, Dạ Khinh Ưu để Trữ Hiểu Mạn dẫn đám nữ nô tiến về Dạ Nguyệt Lâu để phân bố công việc. Bản thân hắn đi vào bên trong viện phủ, sớm đã thấy Bách Trung Vô Tận niềm nở đón chào lấy hắn.

" Lang… à không, hiện là Dạ đại ca. Ngươi quay lại rồi. "

Dĩ nhiên việc tỷ tỷ hắn, Bách Trung Thục Nghi trở thành nữ nhân của Dạ Khinh Ưu đã được đứa em rể này biết được, ngay cả dáng vẻ chân thật cũng được hắn khắc ghi. Dạ Khinh Ưu không có nhiều lời cùng Bách Trung Vô Tận, ném ra một cái Nhẫn Trữ Vật, thản nhiên nói.

" Hiện tại ta muốn gặp tỷ tỷ của ngươi. "

" A, tỷ tỷ hiện tại đang ở trong viện cùng mấy tỷ muội khác. "

Bách Trung Vô Tận vội đón lấy Nhẫn Trữ Vật, thần thức quét vào bên trong, nhìn thấy khoản tài phú khổng lồ làm cho hắn hô hấp kịch liệt, càng thêm nhiệt tình, ánh mắt nóng bỏng nhìn Dạ Khinh Ưu. Cảm thấy bản thân mình lựa chọn quả thật không sai, trong đầu hắn chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, nét mặt trở lại vẻ nghiêm túc, nói.

" Phải rồi, bên ngoài còn có người muốn tìm tỷ phu. Vẫn còn đang đợi ở sảnh đường, tỷ phu có muốn gặp không? "

Xưng hô của Bách Trung Vô Tận cũng thay đổi, đương nhiên hiện tại đã xem Dạ Khinh Ưu thật sự là tỷ phu của hắn. Dạ Khinh Ưu nghe vậy, gật đầu.

" Tốt, đến xem thử. "

Dạ Khinh Ưu đã dùng Thần Thức dò xét, khi nhận ra là ai đang tìm hắn, trong nhất thời, cũng không ngờ đến. Bách Trung Vô Tận thấy vậy, lập tức dẫn đường, đưa Dạ Khinh Ưu đi đến trước cửa, bản thân cũng tự động rời đi.

Riêng Dạ Khinh Ưu sau khi bước đi vào, nhìn thân ảnh của hai vị mỹ nữ ngồi trên ghế.

Ngồi tại ngay ngắn chính giữa, mỹ nữ thần sắc hờ hững, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc, mái tóc dài mượt mà như thác lũ, đôi mắt không chút dao động khác thường, ánh mắt chăm chú nhìn vào một quyển kỳ thư lơ lửng trước mặt, say mê cực hạn. Mỹ nữ này giống như mọt sách, lại lộ ra phong thái hấp dẫn chúng nhân, cũng sẽ vì nàng hấp dẫn mà lao mình vào biển sách mênh mông.

Dạ Khinh Ưu nhận ra gương mặt quen thuộc kia, nàng chính là người trông coi Thiên Đạo Thư Quán, Cửu Tinh Tinh, đồng thời cũng là Đệ Thập Thần Y.

Bên cạnh Cửu Tinh Tinh, một nữ tử mày liễu môi hồng, gương mặt trái xoan, dung mạo tuyệt sắc không hề thua kém mỹ nữ nào. Tuy nhiên lại nhìn nàng không ra một điểm cảm xúc nào đọng lại trên gương mặt, lạnh lùng vô cảm không khác gì một tảng băng.

Nhìn dáng vẻ của nữ tử này, làm Dạ Khinh Ưu liên tưởng tới bộ dáng của hắn trước đó. Hắn dĩ nhiên nhận ra được, nữ tử này tu luyện công pháp của hắn ngày trước, Vô Tâm Hỗn Phách Liệt.