Ma Vương Ve Chai

Chương 4: Hoàn




9.



“Ta không còn là Thánh tử nữa,”



Ái Nhĩ Tư nói với vẻ mặt bình tĩnh, ngọn lửa thánh vàng rực cháy trên đầu ngón tay, lông mày dướn lên như đang chế nhạo,



“Đại hoàng tử, đã lâu không gặp.”



Ta thấy khuôn mặt của người đàn ông cao lớn đứng hàng đầu đột nhiên thay đổi:



"Ái Nhĩ Tư, làm sao ngươi có thể còn sống!"



“Ta đã không còn là dũng giả nữa.” Du Ân lạnh lùng nói.



Bầu trời tràn ngập bóng đen, đôi cánh khổng lồ của Long tộc che khuất bầu trời, con rồng dẫn đầu toàn thân màu đen, với một đôi đồng tử vàng rực đầy hung hãn, nhưng lại dừng lại trước mặt Du Ân, cúi đầu xuống, và cực kỳ ngoan ngoãn.



Du Ân vỗ trán nó: "Cảm ơn ngươi đã vất vả, ta cho ngươi gọi đồng bạn tới đây."



“Rời khỏi đây,” Lan Sắt dang rộng đôi cánh sau lưng: “Cách xa hàng ngàn dặm, ta sẽ không truy cứu nữa.”



Đột nhiên, xung quanh tràn ngập những cơn gió mạnh, những cây dây leo mọc hoang đã quấn lấy các pháp sư một cách đầy đe dọa, tất cả cây xanh trong mười dặm đều tuân theo mệnh lệnh của Tinh linh hoàng.



"Xin lỗi, Lỵ An," Lan Sắt quay lại, nhìn ta chột dạ: "Đôi cánh của ta quả thực đã bị gãy và chúng mới mọc ra được một thời gian."



“Ta cũng mới có thể đứng lên.” Du Ân thanh âm tựa hồ có chút trầm thấp, “Ta có thể bảo Quinn bắt trâu bò, những người còn lại đều đi rồi.”



Không cần hắn phải nói gì ta cũng biết Quinn chính là con rồng bự kia.



"...Lỵ An, ta không nói dối cô. Ta thực sự không giỏi ma pháp tấn công" giọng Ái Nhĩ Tư thậm chí còn trầm hơn. "So với Quang thuật (pháp thuật ánh sáng), ta quả thực không giỏi thứ gì khác."



Ta:"……"



Ta choáng váng trước hàng loạt tình huống này, mờ mịt nhìn những người mà ta cho là bình thường.



"Ái Nhĩ Tư!" Đại hoàng tử cau mày.



"Ta không ngờ rằng sau khi đánh mất Quang Minh chi tâm, ngươi lại sa đọa đến rơi xuống vực sâu rồi lại kết giao với đại ma đầu này. Hôm nay, ta sẽ thay mặt đế quốc thanh tẩy ngươi. "



Nghe vậy, dù không ai nhìn rõ động tác của Du Ân, nhưng giây tiếp theo, hắn đã rút ki-ếm đặt lên cổ đại hoàng tử.



Thanh kiếm có chuôi tầm thường nhưng lại ch/é-m sắt như ch-é/m bùn, áo giáp của đại hoàng tử phảng phất như tờ giấy, kêu vang hai tiếng liền rơi xuống đất.



Đại hoàng tử tự xưng là đoan chính, nhưng chắc chắn không bằng Lan Sắt, Ái Nhĩ Tư cùng Du Ân.



Lúc này, ta nhìn những người khác trong Quang Minh Thánh Điện, rồi nhìn Đại hoàng tử, rồi lại nhìn Du Ân, nghĩ trong đầu: Hoá ra không phải sinh vật nào trên lục địa này cũng đẹp như vậy.



Thanh kiếm của Du Ân đã ấn ra một dòng m/á–u trên cổ Đại hoàng tử: "Lỵ An không phải là đại ma đầu, mau xin lỗi nàng."



Đại hoàng tử mặt biến sắc thành màu g/an lợn, thở hổn hển, có lẽ muốn nói cái gì hung ác, nhưng lại không thể phát ra, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng đám hiệp sĩ xung quanh: "Một lũ phế vật!"



Các hiệp sĩ không dám hành động liều lĩnh, các pháp sư lại nôn nóng, nhao nhao ra tay để giải cứu Đại hoàng tử.



“Điện hạ, ngài vĩnh viễn không có cách nào có được Quang Minh chi tâm,” Ái Nhĩ Tư nhìn Đại hoàng tử.



“Ngài có thể cướp đi mọi thứ của ta, hết thảy đều bởi vì ta tự nguyện.”





"Gia tộc Brandt sinh ta, dưỡng ta. Ta đưa ra Quang Minh chi tâm cũng coi như báo đáp ân tình nuôi dưỡng."



"Nhưng nếu ta không muốn, ngài có nghĩ—-" Ái Nhĩ Tư hơi nghiêng đầu



"Ngài có thể lấy bất cứ thứ gì từ ta không?"



Chỉ với một cái vẫy tay nhẹ, tất cả hỏa diễm* trên tay các pháp sư đều bị dập tắt, pháp trượng của họ hóa thành bột mịn.



(*hỏa diễm: lửa)



Chỉ sau một lần chạm trán, các pháp sư đã bị đánh tan rã.



"Làm sao có thể! Làm sao ngươi còn có Quang Minh chi tâm! Làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy!" Đại hoàng tử vẻ mặt kinh hãi, cổ họng bị đè lên.



"Ngươi lại trở nên mạnh mẽ hơn?!"



Đệ nhất pháp sư mạnh nhất đế quốc mạnh đến mức có thể điều khiển mọi ma pháp trong không trung mà không cần sử dụng pháp trượng.




Là một Ma vương, ta cũng có thể làm được điều này, trước đây ta không biết vì ta chưa từng thấy một pháp sư bình thường nào - hóa ra họ đều phải sử dụng pháp trượng mới có thể dùng pháp thuật!



“Như Du Ân đã nói, mau xin lỗi.” Ái Nhĩ Tư nhìn hắn.



“Ta chỉ đếm ba lần thôi.”



"Du Ân, thân là hiệp sĩ rồng, ngươi không trung thành với đế quốc sao?" Đại hoàng tử toát mồ hôi.



"Ngày đầu tiên trở thành hiệp sĩ, ngươi phải tuyên thệ, ngươi quên rồi sao?"



“Ta chỉ là một thợ săn tiền thưởng,” Du Ân bình tĩnh nói.



“Ta sẽ trả lại tất cả những gì đế quốc đã cho ta. Nếu ngươi không xin lỗi, ta sẽ không niệm tình cũ nữa.”



Đám Cự Long* gầm lên, nguyên đám Độc Giác Thú dưới quyền các hiệp sĩ đều run rẩy, sự áp bức tuyệt đối do huyết thống của chúng gây ra khiến chúng thậm chí không thể đứng dậy.



(*Cự Long: Rồng)



"Được rồi được rồi, ta xin lỗi!" Đại hoàng tử thực sự sợ hãi.



" Lỵ An cô nương, ta xin lỗi cô!"



"Ta đã bị trục xuất khỏi tộc tinh linh từ lâu rồi," Lan Sắt ngước mắt lên.



"Mọi quyết định của ta đều không liên quan gì đến tộc tinh linh. Đừng cố đe dọa ta thông qua mối quan hệ giữa tộc tinh linh và đế quốc."



"Cho nên, ta nói lại lần nữa - rút lui ngàn dặm, nếu không ngươi sẽ gánh chịu hậu quả!"



Dưới sự áp chế tuyệt đối, Quang Minh Thánh Điện và các Hiệp sĩ đã chán nản ký kết "Khế ước đình công" rồi chán nản rời đi.



Họ thậm chí còn dọn dẹp trang trại và nông trường dưới sự la mắng của Du Ân.



Ta:"……"



Hết rồi hả???




Chỉ như vậy thôi à???



Tai họa giờ lại giống như một trò đùa, ta nhìn ba người trở lại trạng thái bình thường, thậm chí còn bàn bạc xem bữa tối họ sẽ ăn gì.



“Các ngươi còn gì muốn nói với ta không? "



Ba người lập tức cứng đờ.



“Lỵ An cô nương, xin hãy nghe lời giải thích của ta.”



"Lỵ An, ta không cố ý giấu nàng."



"...Thật ra ta đã muốn nói với nàng nhiều lần rồi..."



Ba thanh niên vừa rồi còn tay đấm đám hiệp sĩ chân đá hội Quang Minh Thánh Điện giờ lại gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.



Ta nhìn bộ dáng đáng thương của bọn họ, không khỏi bật cười: “Ta không tức giận.”



Hóa ra họ đã đoán được ta là Ma Vương.



——Thật tiếc khi ta vẫn phải vật lộn để che giấu cặp sừng của mình hàng ngày.



10.



Chúng ta đã có một cuộc họp nói lên sự thật một cách cởi mở.



Ba người kể cho ta nghe về những trải nghiệm trong quá khứ của họ - ta phải nói rằng,không có thảm nhất chỉ có thảm hơn.



Tất cả họ đều bị bỏ rơi bởi gia đình và đế quốc mà họ đã thề trung thành.



Ta hỏi: “Các ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù à?”



“Như vậy cũng tốt,” Ái Nhĩ Tư lắc đầu.



“Ta không muốn quay lại đế quốc, cũng không muốn rời khỏi đây.”




"Ta vốn là con lai. Vì tộc tinh linh và tộc thiên thần đều không muốn ta nên ta sẽ ở lại với Lỵ An." Lan Sắt bóc nho cho ta: "Làm nông là một niềm vui với ta."



“Ở đây có chỗ cho Quinn.” Du Ân chỉ cụp mắt xuống, “Cũng có chỗ cho ta.”



“Lần sau ngươi có thể cho Quinn sống ở đó,” ta nói, lại cảm thấy hơi lo lắng, “Nó có thể thu nhỏ lại được không? Nó lớn quá, không thể sống ở nơi này được.”



“Khi Quinn lớn lên sẽ có thể biến hình,” Du Ân ánh mắt dịu dàng, “Cảm ơn Lỵ An cô nương.”



- -- Cảm ơn nàng đã cho ta một ngôi nhà.



Thế giới rộng lớn đến mức không có nơi nào để đi.



Vì vậy, cô gái nhặt họ về nhà đã trở thành chỗ dựa duy nhất của họ.



"Đã như vậy, chúng ta đều ở lại đi." Ta cười nói: "Ba năm sau phong ấn mới mở ra, trong khoảng thời gian này, chúng ta còn có thể đi khắp nơi đi chơi."



“Liệu Quang Minh Thánh Điện có đến tấn công nơi này lần nữa không?”




"Ta thiết lập ma thuật không gian để họ không thể tìm thấy nó."



"Bản đồ này đến từ đâu?"



“Lấy từ hành lý của Đại hoàng tử.”



"Để ta xem thử. Đảo ở phía nam có vẻ hay đấy..."



"Đó là vùng đất của những nàng tiên cá, có đầy ngọc trai."



“…Vậy ta sẽ mang một ít cho Quinn.”



“Này, Du Ân, ngươi thực sự có dòng máu phương Đông à?”



"À, nương ta là người phương Đông."



"Vậy chúng ta cũng có thể đi phuong Đông nhìn xem."



“Nơi này là nơi người lùn sinh sống và cũng có một số tinh linh.”



「…………」



"Suỵt, Lỵ An đang ngủ."



Dưới ánh trăng, cô gái không chút nghi ngờ dựa vào ghế nhắm mắt lại.



Ba người nhìn xuống thấy cặp sừng từ lâu đã tiết lộ danh tính của Lỵ An lộ ra một cách không thể kiểm soát.



Họ đồng hẹn mà mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đắp chăn cho cô rồi cùng nhau ngắm sao.



【Bổ sung】



Ma Vương Lỵ An.



Nàng đã tích lũy những việc tốt trong suốt cuộc đời, tích cực và làm việc chăm chỉ để duy trì sự cân bằng giữa lục địa và vực thẳm.



Sở thích hàng ngày của nàng là nhặt người đem về nhốt trong nhà, mỗi người nàng giam cầm đều mạnh hơn người trước... Người ta nói rằng họ đều là những chàng trai trẻ có ngoại hình cực kỳ đẹp trai.



Người ta nói rằng những người bị giam cầm cũng có những câu trích dẫn kinh điển——



"Nàng ấy là Ma Vương, còn ta sẽ là người hầu trung thành của nàng ấy."



"Ta tình nguyện bị nàng ấy dẫn dắt cả đời."



"Lỵ An ở đâu thì đó là nhà."



Vậy đó là giam cầm hay..... à, ta cũng muốn biết.



- --"Đại lục dã sử: Ma vương yêu dấu Lỵ An"



- HOÀN TOÀN VĂN-