Mặc Ái

Mặc Ái - Chương 42: Phiên ngoại 2 : Tưởng niệm triền miên




Mặc Viêm vốn nghĩ rằng sau khi xuống núi đi dạo, tâm tình bản thân sẽ tốt hơn một chút, kết quả không những không thể bình tĩnh được, trái lại càng thêm bất an. Tuy ngoài mặt không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thì lại đang chờ mong phản ứng của Mặc Thanh khi không thấy y sẽ như thế nào, có tức giận hay không? Nếu như hắn tức giận thì phải làm sao bây giờ?

Kỳ thực ngay khi xuống tới chân núi y đã hối hận rồi, chỉ là nhìn bộ dáng hưng phấn của tiểu Xám thì việc thuyết phục nó quay trở về là không thể nào, cuối cùng y không thể làm gì khác hơn là tự làm khổ chính mình a.

Đi đến một thị trấn nhỏ, y tùy tiện móc ra một số bạc mua lại một tiểu viện yên tĩnh, dự định ở lại đó mấy ngày. Tiểu Xám đi bên cạnh Mặc Viêm, rất nhu thuận cúi đầu làm ra bộ dáng của sủng vật, còn rất thích ý ngoắc ngoắc cái đuôi. Tất cả mọi người đều cho rằng nó chỉ là một con chó bình thường, không một ai đoán ra nó chính là sói, nếu như bọn họ mà biết được chắc chắn sẽ không đáp ứng cho Mặc Viêm mang theo nó vào trấn a.

Đợi đến khi đi tới tiểu viện phía sau, Mặc Viêm mới trừng mắt với tiểu Xám vẫn còn đang giả bộ ngoan ngoãn: “Ngươi đúng là quỷ linh tinh!”

“Chủ nhân, tiểu Xám rất phối hợp nha? Ngươi xem, không một ai phát hiện ra ta là sói đó…”

Vểnh đuôi ngóc đầu, trong con ngươi kim sắc tràn đầy vẻ đắc ý, vẻ mặt chờ mong được khích lệ. Mặc Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình của tên nhóc này y vô cùng hiểu rõ, chỉ cần cho nó một chút tốt nó sẽ đắc ý lên tận mây xanh.

Đến nửa đêm, Mặc Viêm không thể nào ngủ ngon được, vô số lần đều bị giật mình mà tỉnh dậy, mỗi lần đều không ngủ được quá nửa canh giờ. Buổi tối tiểu Xám cũng không ngủ nhiều, nó là điển hình của loài động vật hoạt động về đêm, thích đi đến bìa rừng tìm con mồi ăn uống no nê, cho đến hừng đông mới quay trở về. Vì vậy lúc này trong phòng vô cùng trống rỗng, không một bóng người, khiến cho Mặc Viêm cảm thấy thật tĩnh mịch.

Trong quá khứ, mỗi tối y đều nằm sát trong lòng Mặc Thanh, được hắn ôm thật chặt, y cảm thấy vô cùng thân mật và ấp áp. Mỗi khi y bị mất ngủ, hắn sẽ bồi y nói chuyện, sẽ rót nước cho y uống, mặc kệ bất kỳ lúc nào, Mặc Thanh cũng chưa bao giờ tức giận vì bị đánh thức, điều này vô thức đã trở thành một thói quen của Mặc Viêm.

Những đêm ngủ không được, y thích lôi kéo hắn cùng nói chuyện với mình, cố gắng làm cho bản thân buồn ngủ. Có đôi khi quá mức hưng phấn, Mặc Thanh sẽ lôi kéo y làm vận động vài lần (vận động gì chắc mọi người biết rùi ha, hí hí), nói thật, y cảm thấy đây là một phương pháp tốt, bởi vì sau khi kết thúc y đều vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Thế nhưng đêm nay y không thể an ổn ngủ được, bên giường không có Mặc Thanh. Một mình ngồi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài vầng trăng khuyết cong cong tỏa ánh sáng nhè nhẹ, hòa cùng không gian tĩnh mịch, vô cùng mỹ lệ, đây là cảnh sắc mà chỉ nhân gian mới có. Trước đây ở trong Thần mộ, y vẫn hi vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy ánh trăng nhân gian, bởi vì đêm tối trong Thần mộ, trải rộng khắp bầu trời là hằng hà sa số những ngôi sao nhỏ lấp lánh, đó là do Mặc Thanh dùng phép thuật tạo nên ngày và đêm, đương nhiên không thể có ánh trăng rồi.

Nhưng đến khi nhìn thấy ánh trăng mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, y lại không có một chút hứng thú nào. Nơi đây tuy rằng trăng thanh gió mát, nhưng lại càng khiến cho lòng y thấy lạnh lẽo cô tịch, không thể yên giấc được, còn chẳng bằng những ngày ở Thần mộ, nằm trong lòng Mặc Thanh ngắm sao.

Chỉ mới rời khỏi không đến một ngày một đêm, vậy mà y đã cảm thấy nhớ nhung hắn da diết, vừa hận bản thân không thể biến ra một đôi cánh để lập tức bay về bên cạnh hắn, lại vừa sợ nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của hắn, những cảm xúc mâu thuẫn đan xen liên tiếp ập tới càng khiến cho y không thể nào đi vào giấc ngủ.

Ép buộc chính mình từ từ nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ đi, đợi cho đến khi y tỉnh dậy lần nữa, lại cảm thấy khát nước, theo thói quen nhẹ nhàng đẩy đẩy chỗ bên cạnh, hàm hồ nói: “Thanh, muốn uống nước”.

Sau đó rất tự nhiên ngồi dậy, tiếp lấy ly trà được đưa tới trước mặt uống một ngụm.

Cảm giác yết hầu trở nên thông thuận, cơn khát đã được hóa giải, y híp mắt nhấp thêm một ngụm nữa, sau đó đem ly trả lại, còn không quên oán giận thêm một câu: “Thật là khó uống…”

Ở Thần mộ có hai gốc cây trà nghìn năm, chờ cho đến khi chúng nảy mầm, Mặc Thanh sẽ hái hết toàn bộ chồi non, đem phơi dưới ánh mặt trời, rồi đưa đi sao kỹ cho đến khi thành trà khô sẽ được cất giữ trong bình. Mỗi ngày đều là dùng nước từ con suối chảy ra trong khe núi để pha, khiến cho hương trà thơm ngát, lắng đọng lại trong yết hầu mãi không tiêu tan, thật là một dư vị khó quên.

Mà nước trà vừa rồi, phải nói là kém vô cùng, vị đắng chát không thể chịu được, làm cho y cảm thấy chán ghét. Người bên cạnh tiếp nhận cái ly y trả về, sau đó lại ôm chặt y lần nữa, nhìn thấy chân mày y nhíu lại liền vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của y, tựa hồ muốn giảm bớt vị đắng chát trong miệng.

“Thanh…” Mặc Viêm nỉ non tên của hắn, vươn tay ôm lấy cái hông tinh tráng của hắn, đầu tựa vào trước ngực hắn, bày ra tư thế quen thuộc nhất, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ là lần này ngủ cực kỳ an ổn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, ngủ một mạch thẳng tới hừng đông.

Bất quá đến lúc Mặc Viêm tỉnh dậy, liền bị tình huống trước mắt dọa cho thất kinh, bởi vì bên cạnh xuất hiện một người đáng ra không thể xuất hiện ở đây.

“Người…Tại sao lại ở chỗ này…” Lời này vừa ra khỏi miệng liền có chút ấp úng.

Mặc Thanh nâng người dậy để lộ ra mái tóc đen chảy dài như suối, lười biếng di chuyển nửa thân trên cường tráng, từ trên cao nhìn xuống Mặc Viêm, toàn bộ đường cong khêu gợi đều triển lộ hoàn toàn trước mắt y, nháy mắt, khuôn mặt Mặc Viêm liền nổi lên hai rạng mây đỏ.

Không hề có sự tức giận trong tưởng tượng. “Viêm nhi, phụ thân đã làm gì sai sao? Vì sao không nói một tiếng nào đã tự mình xuống núi, ngươi không biết phụ thân lo lắng muốn chết”.

Giọng nói chứa đầy ủy khuất khiến cho lòng Mặc Viêm nhói lên một cái, y cảm thấy mình đã làm ra một tội lỗi vô cùng nặng nề.

Y cũng không phải là tiểu hài tử, như thế nào lại cứ thích làm cho sự tình càng thêm phức tạp. Chỉ vì hưởng thụ quá nhiều hạnh phúc, cho nên liền thấp thỏm lo âu, lo được lo mất, đây mà là hành động của một người nam nhân nên có sao?!

Không những để cho bản thân khó chịu, còn để cho người yêu của mình lo lắng, thật chẳng khác gì một thằng ngốc mà.

____END PN2____