5 năm sau...
Đại học Washington, Mỹ...
“Được rồi. Hôm nay tới đây thôi. Bài giảng của ngày hôm nay, còn ai thắc mắc gì không?” – Giang Cẩn Huyên kết thúc bài giảng của mình ở giảng đường, rồi nhìn đồng hồ. Giờ đã là 6 giờ, cô vui vẻ tan làm.
Cô lái chiếc xe Ford màu trắng của mình ra khỏi trường đại học. Cô mở một bản nhạc đình đám của Bethoven, rồi vui vẻ ngân nga theo giai điệu.
Đến biệt thự của Kiều Nhan Ngọc, cô tắt xe. Cánh cửa hé mở, một đứa trẻ tung tăng chạy ra:
“Mẹ nuôi!!!”
Đó là một đứa bé trai 5 tuổi. Thằng bé chạy xung quanh cô, phấn khích:
“Mẹ nuôi, Tiểu Kỳ dám lấy kẹo của con”.
Giang Cẩn Huyên cười khì, cô bế đứa nhỏ lên, nhéo má: “Mẹ nuôi biết rồi, để mẹ dạy bảo lại em ấy nhé”.
Bước vào nhà, Kiều Nhan Ngọc đã chờ sẵn: “Tiểu bảo bối của tớ, cậu về rồi sao?”
Giang Cẩn Huyên đặt đứa nhỏ xuống, rồi nói: “Ừ, hôm nay Kiều gia chủ định nấu món gì cho tôi ăn đây?”
Kiều Nhan Ngọc thở dài: “Haizz, tớ định...Này, John, mẹ nói bao nhiêu lần rồi? Không được ăn vụng socola trước giờ cơm!”
John là tên của con trai Kiều Nhan Ngọc, cũng là đứa trẻ khi nãy đón Giang Cẩn Huyên ở trước cổng. John mang vẻ đẹp lai Âu – Á nên trông thằng bé rất sáng sủa, dễ thương với mái tóc ánh vàng giống bố.
John phụng phịu: “Mẹ...cái này”.
Kiều Nhan Ngọc chống nạnh nhìn con, rồi phùng má: “Sao hả? Ái chà, socola ở đâu ra đây? Tiểu quỷ, con và bố con dám cấu kết với nhau qua mặt mẹ à?”
Giang Cẩn Huyên đưa mắt tìm Trịnh Tử Kỳ, con gái của cô, nhưng vẫn không quên hóng hớt:
“Này, bố của John. Đừng nói là cậu mở lòng với Aaron rồi đấy nhé?”
Kiều Nhan Ngọc bế con trai lên, rồi nói: “Ừ. 5 năm rồi còn gì, cho anh ấy một cơ hội. Dù sao...anh ấy có vẻ cũng không đáng ghét cho lắm”.
Giang Cẩn Huyên tặc lưỡi: “Khỉ!”
Đúng lúc này, một bé gái chạy ào ra, ôm chầm lấy cô: “Mẹ!!”
“Tiểu Kỳ, con gái của mẹ, con ở nhà của mẹ nuôi có ngoan không?”
Trịnh Tiểu Kỳ dùng ánh mắt long lanh nhìn mẹ: “Có ạ. Nhưng John lại giành kẹo với con”.
Kiều Nhan Ngọc cười: “Hai đứa này, có lúc nào mà không cãi nhau kia chứ”.
Sau bữa tối, Giang Cẩn Huyên cũng đưa con về nhà nghỉ ngơi. Dạo này công việc bận bịu, nên cô đành nhờ Kiều Nhan Ngọc đón Tử Kỳ đi học về. Trên đường về, cô bắt gặp một nhóm thanh niên chặn đầu xe mình. Trông dáng dấp thế kia, hẳn là những tên lêu lổng ở khu ổ chuột, muốn cướp tiền người đi đường đây mà.
Giang Cẩn Huyên tháo đồng hồ, rồi quay ra sau xe dặn con gái: “Tiểu Kỳ, con nghe lời mẹ, ở yên trong xe, che mắt mình lại nhé. 2 phút sau, con sẽ có một thanh socola siêu to”.
Trịnh Tử Kỳ mắt sáng rực, lập tức đồng ý: “Vâng!!”- rồi che mắt lại. Giang Cẩn Huyên cột tóc cao lên, rồi bước xuống xe. Trông thấy mĩ nữ, đám thanh niên kia không hề e dè:
“Người đẹp. Muốn đi qua đây, thì đưa tiền cho bọn tao. Tụi này đang thiếu tiền đi bar”.
Giang Cẩn Huyên cười khẩy, khoanh tay chờ xem đám người này sẽ làm gì: “Vậy à, nếu tôi nói không thì sao?”
Một tên trong đám không kiêng nể gì, cầm gậy sắt đánh về phía cô. Cô nhanh chóng né được, rồi xoay người, khóa tay tên đó. Hắn la oai oái:
“Bỏ...bỏ tao ra...con khốn!!”
Cô đẩy hắn ngã xuống đất, rồi nhặt gậy lên: “Hành vi của tôi, là tự vệ chính đáng” – rồi xông lên.
2 phút sau...
Đám thanh niên bị cô đánh bầm dập, nằm sõng soài trên đường. Cô vào xe, gọi cảnh sát tới, rồi đưa ra một thanh kẹo socola cho Trịnh Tử Kỳ:
“Bảo bối, xem mẹ có gì cho con đây”.
Trịnh Tử Kỳ bỏ tay xuống, cười phấn khích: “Á, con cảm ơn mẹ nhiều! Con yêu mẹ nhất!!”
Trông thấy nụ cười hạnh phúc của con gái, Giang Cẩn Huyên cũng vui lây...
Về đến nhà, trông thấy đèn sáng, cả hai mẹ con cô đều chạy ùa vào nhà. Quả nhiên, không phụ lòng mong nhớ, Trịnh Tử Mặc đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về vài phút trước. Trịnh Tử Kỳ trông thấy bố, thì chạy ngay tới: “Bố!!”
Tử Mặc sau 5 năm vẫn đẹp trai, khí chất ngời ngời như ngày nào. Anh nhấc bổng con gái, rồi xoay vài vòng: “Tiểu công chúa, ở nhà có ngoan không?”
Giang Cẩn Huyên tiến tới, hôn lên má anh: “Chồng”.
Anh cúi xuống hôn cô, rồi xoa đầu: “Trông em kìa, bàn tay còn hằn dấu của gậy sắt, em mới đi giải quyết ẩu đả ở đâu à?”
Giang Cẩn Huyên cười hì: “Anh đoán xem”.
Đúng vậy, 5 năm qua, Giang Cẩn Huyên cũng đã tập cho mình một thói quen đi học võ, để tự vệ, và cũng giúp Tử Mặc bảo vệ gia đình nhỏ này của mình..Học xong, cô mới thấy bố mẹ cô ngày trước cũng vất vả rất nhiều...
Tối đến, sau khi dỗ Tử Kỳ đi ngủ, Giang Cẩn Huyên liền xuống bếp pha chút cafe cho Tử Mặc. Cô ngáp dài, vì ngày mai cô còn có ca phẫu thuật ở bệnh viện, cuộc sống này thật nhiều bộn bề mà. Nghĩ kĩ thì, 5 năm qua, cuộc sống của cô rất hạnh phúc, nhưng đôi khi cũng có những thăng trầm, nhất là ngày mà Tử Kỳ chào đời, thậm chí lúc đó Tử Mặc còn đang trải qua cửa tử sau nhiệm vụ ở Hawaii...Nhưng cô đã lựa chọn ở bên anh cả đời này, và cô cũng chưa từng hối hận với quyết định đó của mình.
Cánh cửa phòng hé mở, Giang Cẩn Huyên ló đầu vào. Tử Mặc vẫn đang miệt mài làm việc. Anh đang truy tìm hồ sơ của kẻ giết người hàng loạt đang gây náo loạn dư luận gần đây.
Giang Cẩn Huyên thở dài, cô ôm vai anh từ phía sau: “Anh chưa ngủ sao?”
Tử Mặc dịu dàng đáp: “Ừm, con ngủ rồi à em?”
Giang Cẩn Huyên nhìn màn hình laptop của anh, cô bỗng nhớ tới cái ngày cô mang thai Trịnh Tử Kỳ, cũng tạo bất ngờ cho anh ngay chính cái laptop này...
Trịnh Tử Mặc biết hôm nay cô cũng rất mệt với việc giảng dạy trên giảng đường. Anh ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi mình: “Anh xin lỗi, vì đã không dành thời gian cho em và Tiểu Kỳ”.
Giang Cẩn Huyên nhéo má anh: “Em hiểu mà. Chỉ cần anh an toàn, thì em và con đều sẽ ổn, nhớ chưa? Mà này, hôm nay Tiểu Kỳ kể với em, ở lớp mẫu giáo của con bé, có bạn đã có em trai em gái gì rồi đấy. Con bé còn bảo muốn có em”
Trịnh Tử Mặc cười phì, ghé mặt lại gần cô: “Em đã nói thế, thì sao chúng ta không chiều theo ý con bé nhỉ?”
Cô đỏ mặt: “Ý em không phải thế. Anh đừng có nghĩ lung tung”. Tử Mặc ghé môi lên cổ cô, thì thầm: “Anh nghĩ lung tung?” – Bàn tay của anh từ từ luồn vào trong váy ngủ của cô. Giang Cẩn Huyên rất nhạy cảm, cô đỏ mặt: “Tử Mặc, con còn đang ngủ”.
“Em yên tâm, phòng này cách âm lắm. Con bé không nghe được đâu”.
“Bố?”
Tử Mặc và Giang Cẩn Huyên giật mình. Cả hai quay sang, thì thấy Trịnh Tử Kỳ tay ôm gấu bông, còn tay kia đang dụi mắt. Ra là cửa phòng của hai vợ chồng cô chưa đóng lại. Cô bé lơ mơ: “Bố mẹ chưa ngủ sao? Bố mẹ đang làm gì vậy ạ?”
Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, cô thực sự muốn đào một cái lỗ lớn chui vào cho bớt nhục. Cô gục mặt vào người chồng, để mặc cho anh giải quyết với con gái. Tử Mặc lúng túng với hành động này của vợ, nhưng rồi cũng dỗ dành con gái:
“Tiểu Kỳ, mẹ con bị đau lưng, nên nhờ bố xoa bóp hộ. Con ngoan, về phòng ngủ đi nhé. À, nghe nói bảo bối của bố muốn có em sao?”
Tử Kỳ mơ màng đáp: “Vâng”.
Anh phì cười: “Vậy thì bây giờ, tiểu công chúa của bố về phòng ngủ ngoan, rồi bố mẹ sẽ làm cho con một đứa em nhé, chịu không?”
Trịnh Tử Kỳ gật đầu trong cơn mơ: “Vâng..” – rồi quay về phòng. Giang Cẩn Huyên sau khi chắc chắn con gái đã về phòng ngủ yên, thì đóng cửa lại, trách móc anh:
“Anh thật là”.
Tử Mặc làm vẻ mặt tội lỗi: “Anh có làm gì đâu?”. Anh đứng dậy, rồi ép hai tay cô vào cửa: “Chúng ta vẫn chưa xong chuyện với nhau đâu, Tiểu Huyên”.
Giang Cẩn Huyên hậm hực: “Em không ngờ mình lại lấy một người cầm thú như vậy đấy”. Nhưng nhìn vẻ đẹp mê hoặc của anh trước mắt, cô cũng cảm thấy động lòng...Aizz, ông trời thật biết trêu người người ta mà!
“Được rồi, em chịu anh đấy!!” – Giang Cẩn Huyên gục mặt vào vai anh, phó mặc cho số phận. Tử Mặc cười phì, anh cắn vào vai cô: “Thật muốn trêu em mãi thôi”.
....End....