Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 50: 50: Sợ Hãi




Buổi tối, Châu Lạc Thanh đang buồn bã vì tối nay Mặc Thiệu Viễn không về vì chưa giải quyết xong công việc. Có thể trưa mai anh mới lên máy bay, bay về thành phố S.

Lại một đêm không có chồng ngủ cùng, nỗi nhớ da diết bao vây hết tâm trí cô. Nhưng khi nghỉ đến Mặc Thiệu Viễn không ăn, không ngủ bận bịu công việc là cô đau lòng. Bởi vậy làm chủ tịch cũng đâu vui sướng gì, ngập đầu với hàng tá công việc. Tình trạng này, say này sẽ diễn ra thường xuyên và thời gian còn kéo dài tận mấy tuần hoặc hơn một tháng.

Ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng cho làn da thêm trắng sáng, mịn màng, miệng ngân nga một giai điệu yêu đời. Bỗng nhiên cửa phòng bật mở, Châu Lạc Thanh giật mình ngẩng đầu nhìn vào trong gương, trong gương xuất hiện người đàn ông cao lớn với đôi mắt nhuốm màu dục vọng.1

- Mặc Đình Kiên, sao anh lại vào phòng của tôi?

Châu Lạc Thanh theo quán tính dùng tay che ngực, chạy nhanh lại giường lấy chăn phủ lên cơ thể mình.1

Vừa tức vừa sợ!

Mặc Đình Kiên nuốt nước bọt ừng ực trong cổ họng khi nhìn thấy Châu Lạc Thanh trong chiếc váy ngủ gợi cảm. Tấm lưng trắng muốt như sữa, đôi chân dài thon gọn, cộng thêm cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ càng thêm nổi bật, như lửa đốt cháy cả người của anh.1

- Mặc Đình Kiên, anh cút ra ngoài cho tôi. Thiệu Viễn không có ở nhà, anh liền muốn giở trò đồi bại với tôi có phải không? Khốn khiếp!

Châu Lạc Thanh giữ chặt chiếc chăn, miệng không ngừng mắng chửi. Vậy mà Mặc Đình Kiên vẫn đắm đuối nhìn cô, khé môi nhếch lên một đường đầy vẻ thích thú.

Lạc Thanh càng hung dữ thì anh càng thấy quyến rũ.

Hừ...Mặc Thiệu Viễn thật có phúc mà!

- Tôi quên không có Thiệu Viễn ở nhà, định đưa tài liệu cho nó ký.

Mặc Đình Kiên nhún vai, thái độ nhởn nhơ giơ tập tài liệu như chứng minh lời mình nói là thật.

Châu Lạc Thanh càng nghe càng thấy tức giận, nếu là như vậy thì tại sao không gõ cửa?

Nghĩ cô là đứa trẻ lên ba tuổi hay sao?

- Vậy tại sao không gõ cửa, anh mất lịch sự đến thế sao?

Mặc Đình Kiên tặc lưỡi, nhướn mày, đi lại sofa thong thả ngồi xuống.

- Tôi quên Thiệu Viễn mới lấy vợ, bình thường tôi vào phòng nó cũng không gõ cửa.

Lạc Thanh run run cả người, đôi môi căng mộng giật giật, khuôn mặt ửng đỏ vì giận.

Quên ư?

Mặc Đình Kiên có vấn đề về thần kinh hay sao?

- Mặc Đình Kiên, anh cút khỏi phòng tôi ngay lập tức. Chồng tôi không có ở nhà, anh vào phòng mọi người sẽ nghĩ gì? Chị Kiều Ân sẽ nghĩ gì?

- Ồ, đừng phức tạp vấn đề lên quá chứ, mình trong sạch thì ai nói gì mặc kệ... phải không em dâu?1

Châu Lạc Thanh càng nghe càng không chịu nổi. Một tay giữ chặt chiếc chăn, một tay cầm lấy điện thoại giơ lên hăm dọa Mặc Đình Kiên, nghiến ra từng chữ.

- Nếu anh không ra khỏi phòng tôi, tôi sẽ gọi cho Thiệu Viễn ngay lập tức.

Nghe thấy lời hăm dọa của Lạc Thanh, chân mày của Mặc Đình Kiên khẽ nhăn lại, khuôn mặt có chút sợ sệt. Đứng dậy, cười nhếch mép nói:

- Chỉ định nói chuyện với em, để tình cảm chúng ta càng thêm thân thiết. Ai ngờ em lại có phản ứng như vậy... hazzz.

Mặc Đình Kiên nhún vai bỏ đi nhưng trong lòng có chút tiếc nuối, Lạc Thanh chạy lại khóa kín cửa phòng. Dựa người vào cánh cửa, cô thở mạnh ra một hơi. Dây thần kinh căng thẳng, sợ hãi khi nãy cũng được thả lỏng đôi chút.

Trong đầu của cô bây giờ nhớ đến những lời mà Trình Ngữ Lam đã nói. Phải, sống chung thế này đảm bảo cũng có ngày có chuyện.1

Thật sự cô đang rất sợ!1

Co ro trên giường ôm chặt chiếc chăn vào lòng. Ký ức hơn năm năm về trước, đêm Hàn Quân Thụy muốn cưỡng đoạt cô ùa về. Hốc mắt bỗng chốc đỏ au, bàn tay run rẩy cầm điện thoại gọi cho Mặc Thiệu Viễn.

Tút tút tút...

Mặc Thiệu Viễn không nghe máy, trong lòng của Lạc Thanh vô cùng hụt hẫng.

Nếu ngày mai anh không về, cô cũng sẽ bay sang thành phố B với anh.

Đêm nay xem như cô thức trắng!

Nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc, Lạc Thanh cảm thấy không ổn. Cô nhanh nhẹn nhảy xuống giường lục tung tủ đồ tìm bộ quần áo kín đáo, khó cởi. Bây giờ chỉ có mình tự bảo vệ bản thân mình thôi!

Từ phòng tắm đi ra, Lạc Thanh mặc bộ đồ ngủ lông dày dặn mềm mại, cổ cao ấm áp như cô đang ở sapa vào mùa đông.

Leo lên giường, ánh mắt cứ nhìn ra cánh cửa. Khi Mặc Thiệu Viễn đi về, cô nhất định phải bàn bạc với anh chuyển ra sống riêng. Cứ sống trong lo lắng, hồi hộp như thế này không sớm thì muộn cô cũng bị bệnh tim.

Từng giây từng khắc trôi qua sao quá lâu để hết một đêm. Mặc Thiệu Viễn đến giờ cũng không gọi lại, khi nãy Châu Lạc Thanh có gọi thêm một lần nữa, kết quả là thuê bao. Chắc có lẽ điện thoại của anh đã hết pin sau một ngày dài làm việc không ngừng nghỉ.

2 giờ đêm, mí mắt của Châu Lạc Thanh đã dán chặt vào nhau dù cô đã cố ngăn nó lại. Gục đầu ra thành giường, bàn tay buông lỏng chiếc chăn bỏ quên sự đề phòng, sợ hãi. Dù phòng có bật điều hòa nhưng chẳng hiểu sao người cô lại nhễ nhại mồ hôi, lấm tấm trên trán. Trong có phần đáng thương, cũng có phần buồn cười.

Nhưng chẳng được bao lâu, Châu Lạc Thanh mơ mơ màng màng cảm nhận có người đang đụng chạm cơ thể, bàn tay nóng rực như lửa chạy dọc khắp thân thể cô.1

- Aaa

Cô kinh hồn táng đảm mở choàng mắt ra, tim cô như muốn ngừng đập. Vừa thét vừa dùng chân đạp mạnh một cú khiến người đàn ông đang không đề phòng ngã nhào xuống đất.1

-