Mại Du Lang

Chương 15




Hoa Quỳ vẫn chưa vội quay về Trích Tinh lâu, nhẩm tính thời gian, liền trực tiếp đi đến cuộc hẹn ở thành đông.

Khi tiếp quản 1 nữa quyền kinh doanh của Chương thị đến nay. Hắn cũng đã có ý định để cho người ta vui vui vẽ vẽ mà hưởng tư vị ngọt ngào của tân hôn trước đã.

Giấy không thể gói được lửa. Hắn muốn nhìn sắc mặt lão bà của Chương gia khi hay tin nhi tử của mình vì con dâu mà khuynh gia bại sản thử xem khó coi đến đâu.

Hoa Quỳ không khỏi vừa đi vừa lắc đầu, “Chậc chậc… Khỏi nói cũng biết việc Phụng Tiên giá vào nhà giàu sang, cùng bà già khó hầu hạ kia sống chung dưới 1 mái nhà sẽ ra sao rồi. Kia ko phải là ngày ngày phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống sao. Ko biết Chương Đằng có bảo trụ tốt cho thê tử của mình ko?”

Ah, môi Hoa Quỳ cười lạnh 1 cái. Người vừa mới đến khu hào trạch (~ nhà cao sang). Dáng vẻ này mang điển hình cho kiến trúc của tứ hợp viện, đại môn kiểu ‘Khảm trạch tốn môn’ cửa vào ở hướng bắc, kích thước cũng ko nhỏ nha.

Hoa Quỳ dưới sự dẫn dắt của phó dong, tiến vào từ đại môn. Trước mặt là 1 bức tường được xây theo kiều bình phong. Hắn ko mấy lạ gì với kiểu kiến trúc của nhà nay. Đôi mắt yêu mị lạnh lùng nhìn xung quanh – Dãi nhà hướng nam là nơi tiếp khách. Những bức tường trong này đều được trang trí hoa văn. Có 1 căn phòng lớn giữa dãy nhà hướng bắc, luôn là nơi thờ phượng bài vị tổ tiên cũng là nơi đặc biệt đón tiếp khách quý.

Hai bên của dãi nhà giữa được xây thêm 2 dãy phòng nữa. Là phòng sương phòng của vãn bối. Nơi này có tầng tầng lớp lớp màn trướng che phủ. Con đường giữa sân nhà được trải ra theo hình chữ thập, xung quanh trồng hoa, cây cảnh, được bao bọc bởi những dãi hành lang nối tiếp nhau. Cây cối um tùm, cảnh quan lộn xộn, nhưng vẫn giữ  được ko khí yên tĩnh.

Kiến trúc của cả tòa nhà này nói lên 1 điều thật rõ ràng. Tôn ti thân phận

Gần 50 phó dong xếp hàng ngay tại đại sảnh, một người cung kính nói: “Hoa gia, ngài mời ngồi. Ta sẽ mời Chương thiếu gia đến ngay.”

Hoa Quỳ đứng trước bài vị tổ tiên của Chương thị khoát khoát tay, biểu hiện cực kỳ nhàm chán nói: “Đi đi.” Hắn đang nhìn liệt tổ liệt tông của Chương thị. Trong đó có 1 bài vị viết 2 chữ: “Chương Phách”, “Chậc chậc, người cũng chết rồi, bà già kia thật có lòng đem cung phụng trong này….Chướng mắt.” (Haiz! Oan gia ngõ hẹp, ông này bị Lãnh gia giết chết nga ^.^)

Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng lại, chậm rãi đón nhận 1 đám người đang từ từ tiến vào. Đi đầu  là 1 lão bà, mặt mũi oai phong thật khó coi.

Nụ cười trên miệng Hoa Quỳ càng lúc càng mở rộng. Hai tay chấp sau lưng, dường như đang xem cuộc vui. Là đám người kia đang khởi binh hỏi tội ah.

Chương đại phu nhân hai ngày trước vừa biết được 1 phần sản nghiệp đã rơi vào tay ngoại nhân.

Trước đó vẫn ko hay ko biết gì cả. Đợi đến khi tra sổ sách mới biết được, 1 phần hàng hóa tự nhiên lại vào túi của người khác. Hỏi trên ép dưới, cuối cùng mới biết được tiểu nhi vì 1 hoa lâu nữ tử mà phá sản – Giận run người, ra lệnh phạt nữ nhi vừa xuất giá kia quỳ 3 ngày trong phòng, ko cho ăn 1 hạt cơm nào, sau đó bắt đến xưởng dệt mà dệt vải.

Chương Đại phu nhân bất quá cũng chỉ hơn 40 mà thôi. Nhưng năm tháng thắm thoát thoi đưa đã vô tình để lại dấu vết trên mặt bà. Xương gò má cao, mày liễu nhỏ xíu, đôi mắt xếch ngược cùng làn môi mỏng. Nhiêu đó cũng dư sức nói cho người ta biết bà là 1 người khôn khéo.

Bà phái người mời ông chủ của Trích Tinh lâu đến, mục đích là để đòi lại quyền kinh doanh đã mất (dễ ăn lắm nga ^.^)

Khách đã bước vào phủ. Chương Đại phu nhân liền hỏi: “Ngươi là Hoa gia của Trích Tinh lâu?” Ánh mắt lợi hại liền đánh giá người trước mắt. Bỗng trong lòng nhen nhóm 1 tiếng nói khe khẽ. Người này nhìn mặt rất quen. Dung mạo tuấn mỹ kia ít nhiều giống với….

Cảm thấy cả kinh, cố phủ nhận suy nghĩ trong đầu – Ko lý nào đâu….

“Sao vậy, Chương đại phu nhân giật mình àh?” Hoa Quỳ liếc người mới tới 1 cái. Đại gia tộc người  đông thế mạnh, đáng tiếc…. Làm gì được hắn chứ?

Lập tức trấn định thần sắc. Chương đại phu nhân ngồi cao cao tại thượng, cùng 7 người con ngồi tách ra 2 bên, bà bắt đầu nói: “Hoa gia mời ngồi.”

“Không cần, Chương Đại phu nhân có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Ta cũng ko muốn dây dưa ở chỗ này nhiều.” (=)))

Hả –

Hoa Quỳ ko thèm nhìn đến sắc mặt ngạc nhiên như gặp phải quỷ của mọi người, nói tiếp: “Ta lười nói chuyện dong dài. Trong lòng chúng ta đều biết rõ nguyên nhân bà mời ta đến đây. Chuyện gì cũng có thể nói, nhưng nếu là về khế ước thì miễn bàn.” Nữ nhân trong lâu của hắn đã đưa cho người tùy ý xử dụng rồi, giờ muốn lật lọng. Làm gì có chuyện đó ah.

Chương Đằng cúi đầu, ngay giờ phát này ko dám nhìn sắc mặt đang giận dữ điên cuồng của mẫu thân. Nhưng, y vẫn cam tâm tình nguyện dùng 1 nữa gia sản để đổi lấy người bạn trăm năm kia.

Chỉ là Phụng Tiên phải tạm thời chịu ủy khuất rồi. Giờ chỉ có thể đợi mẫu thân trút hết tức giận, thì mọi chuyện sẽ tan theo mây khói.

Chương đại phu nhân nghe xong giận sôi gan sôi ruột. Năm ngón tay nắm chặt thành ghế mà lập cập run rẩy — Hoa gia không bán nợ, ko nể tình….Thật là muốn chuyện bé xé ra to mà!”Ngươi biết kinh doanh phường dệt sao? Chuyện này cũng ko giống như khách nhân bước vào cửa thì cô nương trong lâu của ngươi liền lăn đến chân. Lấy chuyện hầu hạ để kiếm cơm ah.” Bà nói chuyện rất nặng nề, ý định nhục mạ đối phương.

Hoa Quỳ nhướng cao mày, ko giận ngược lại còn mỉm cười. “Kiếm cơm ko phải chỉ đơn giản là mua và bán sao. Chương đại phu nhân, hay là bà muốn lấy thứ gì đó đến bán cho ta để đổi lại khế ước?!”

「Rầm!」

“Ngươi quá đáng!” Đứa con cả là Chương Chiết đập bàn gầm lên: “Miệng của ngươi nên xúc cho sạch chút đi.”

Hoa Quỳ khi gã là chó giữ nhà, ko xem toàn gia này là cái đinh gì cả.”Ta chuyên làm nghề buôn thịt bán người. Giờ kiêm luôn phường dệt. Nhân chỉ cần cởi ra xiêm y, rồi làm gì chẳng lẽ cần phải viết rõ lên mặt mới biết sao. Chương đại phu nhân không bán thịt, chúng ta cũng ko có gì để thương lượng nữa. Cáo từ.”

Hoa Quỳ nói xong liền bỏ đi. Cũng ko thèm quay đầu lại xem Chương đại phu nhân có tức chết hay ko?

Hừ!

Hắn bĩu môi ko hề hờn giận, ngẩng đầu mà bước. Rời khỏi khu nhà kín cổng cao tường này, quay đầu lại liếc 1 cái – Hắn cùng bà già kia còn nợ nần nhau nhiều lắm. Cứ từ từ tính nga.

***

Hác Cổ Nghị dưới ánh nắng gay gắt đi gõ cửa từng nhà mà bán dầu. Nhưng thùng dầu trên vai ko hề giảm đi sức nặng chút nào. Cậu cứ thế đi chân trần trên đất, chân bị vụn đá cắt đau cũng ko dám dừng bước – Gia gia nói nếu ko bán hết dầu thì đừng hòng về nhà.

Ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên bầu trời, sắp ko thấy đường nữa rồi. Cậu bỗng nhớ đến lũ gà lớn, gà bé nơi hậu viện ko có ai cho ăn, nhớ đến gia gia cũng ko có cơm ăn. Nhớ đến Quỳ thường hay mua kẹo…..

Nhớ đến cây kẹo trong tay Quỳ, giờ đây lòng ko còn cảm giác ngọt ngào nữa…..

Mắt hơi khép hờ, mới nhỏ 1 giọt lệ, đã ngay lập tức giơ cánh tay lên để lau đi. Một mình nơi hẻm nhỏ cứ “Bán dầu – bán dầu đây –” hét to đến lạc giọng. Thời gian trôi qua, người cuối cùng cũng mất hút ở đường mòn – Ko thấy bóng dáng của chuột con đâu cả. Thùng dầu ngay góc nhà cũng ko thấy. Nhất thời 1 cơn giận dữ trỗi lên trong ngực. Hắn mắng: “Con chuột ngốc, dám lén ra ngoài bán dầu rồi ah!”  Cậu ko hiểu được lời của hắn nói sao?!

Hoa Quỳ không thể nào tin được là con chuột ngốc dám ko nghe lời. Đùng đùng nổi giận từ từ bước vào trù phòng, định đến sân sau để tìm người. Ngạc nhiên khi thấy lão phế vật đang làm chút thức ăn trong bếp.

Sắc mặt trầm xuống, mẫn tuệ phát hiện ra ngay có chút ko bình thường.”Chuột con đâu?” Hoa Quỳ quẳng đồ ăn cùng xâu mứt quả lên cái bàn ở trù phòng, chờ lão phế vật trả lời.

Lão phế vật không nói chuyện, Hoa Quỳ liền đá ngã băng ghế dài,「Rầm!」Thật hỏa đại mà. “Còn ko mau nói.” Hắn rống lên.

Hác gia gia bỗng nhiên bị dọa. Chớp mắt 1 cái đánh rơi cái chén đang cầm trong tay. Lắp bắp: “Ta… Muốn nó ra ngoài bán dầu kiếm tiền rồi.”

“Tại sao? Lão chê ta cung cấp đủ hả?” Hoa Quỳ từng bước tới gần, chân giẫm lên cái ghế vừa ngã, tay nắm chặt thành quyền. Rất muốn đánh người!

Hác gia gia lảo đảo lui lại vài bước. Rõ ràng là đang rất sợ hãi. Gương mặt âm trầm của nam nhân đang dí sát vào mà hỏi: “Tại sao lão muốn chuột con ra ngoài bán dầu? Mắt lão bị mù rồi sao mà ko thấy ta rất muốn cưng chìu hắn.”

Hách!

Lão đã sống đến từng này tuổi rồi, sao ông trời vẫn còn đem lão ra mà đùa giỡn như thế. Nam nhân sao có thể…..

Hác gia gia cả người run như cầy sấy, ko hẳn chỉ vì sợ nam nhân đánh.

“Ta cảnh cáo lão, chờ ta tìm được người về, ngươi dám bảo hắn ra ngoài bán dầu 1 lần nữa. Ta sẽ quăng lão ra ngoài ngay. Để cho lão biết rõ, nhà này là ai làm chủ nga.” (=_= Má ơi! Nhà của người ta mà ảnh nói như nhà của ảnh vậy.)

Chớp mắt 1 cái buông áo lão phế vật ra. Hoa Quỳ liền đi ra ngoài tìm người – Mãi đến nữa đêm, hắn đã đứng ở ngoài bụi cỏ của khu nhà bỏ hoang lần trước. Ko thấy chuột con trốn trong đó. Lòng càng lúc càng nặng nề…..

Hắn cũng đã quay về, đứng ngoài ngôi nhà tồi tàn ko dưới 10 lần, “Chuột con…..” Lúc này, chỉ tìm thấy hài của cậu mà thôi.

Lòng nóng như lửa đốt, lo lắng chuột con ở bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoa Quỳ lại 1 lần nữa cất bước, quay lại liếc nhìn khu nhà cũ đó 1 lần nữa. Trí nhớ thoáng chốc trở lại trong đầu – Một tiểu nam hài nữa đêm tỉnh lại, đã thấy xác của mẫu thân chết treo trong phòng…..

Liền chạy đến ôm lấy chân mẹ, gọi khàn cả giọng cũng ko thấy người tỉnh lại –  Hoa Quỳ hít sâu, rồi gào thật lớn lên –

“Chuột – con.”

Tiếng nói mạnh mẽ vang vọng trong đêm tối. Ẩn chứa trong đó là những bi thương xưa cũ của tâm hồn. Chủ nhân của giọng nói kia cuối cùng cũng lặng lẽ cất bước. Bóng dáng tựa như quỷ càng lúc càng xa, càng lúc càng buồn.

***

Bụng rất đói…..

Hác Cổ Nghị đi vào chợ, cứ đứng ngây ngốc nhìn mãi vào gánh hàng rong đối diện. Ông chủ đang mở ***g hấp, mùi bánh bao nóng hôi hổi cứ tỏa ra 4 phía.

Hai chân giống như vô thức mà tiến đến gánh hàng, không ngừng nuốt nước miếng. Thèm…thức ăn quá……

Ông chủ cầm lấy đồng tiền của khách nhân vừa mới đến, là mua bánh bao nhân thịt, sau đó quay lại hỏi cậu: “Muốn mua bánh bao àh?”

Hác Cổ Nghị hãy còn ngẩn người nhìn chầm chầm vào những cái bánh kia, “Ta…” tay liền sờ sờ túi tiền, bỗng giật mình 1 cái. Cậu ko thể tiêu tiền.

Ông chủ kia chờ đến hết kiên nhẫn, mắt thấy sau lưng cậu vẫn còn có khách nhân đang chờ. Gã liền phẩy phẩy tay, bảo: “Đi đi đi, ko mua bánh thì cũng đừng cản đường khách nhân của ta ah!” Ngốc tử bán dầu đúng là quỷ bần cùn mà. Đến 1 cái bánh ko nhân cũng mua ko nổi.

“Còn không mau cút đi, đừng chắn trước mặt bổn đại gia.” Hán tử giơ tay đẩy, nhanh chóng đem tên gán trước mặt đuổi đi.

“Lão tử xếp hàng chờ hết nổi rồi.” Hán tử liếc thằng nhóc vừa té xuống 1 cái. Đến giày còn ko mang nổi. Thái độ xem thường quay người đi. Hắn nói: “Ông chủ cho 10 cái bánh bao, mất thời gian quá.”

Hán tử quăng ra 1 thỏi bạc vụn, nhanh chóng thúc giục: “Mau mau lên chút, ta còn vội đưa hàng.”

“Vâng ạ, vâng ạ” ông chủ mặt mày hớn hở nói, động tác gọn gàng lấy từng cái bánh bao để vào túi giao cho đối phương.

Thấy người trước mặt đang đi đến 1 chiếc xe ngựa chở rất nhiều đồ, đánh đi. Ông chủ lại liếc liếc thằng ngốc bán dầu đang ngồi xổm xuống mà tìm tìm gì đó dưới đất.

“Không thấy…” Hác Cổ Nghị ngẩng mặt, ánh mắt lúng túng hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, ko ai nhặt giúp cậu mấy đồng bạc vừa rơi. Ông nội sẽ mắng cho coi.

Cúi đầu lau đi nước mắt. Cậu rất muốn….về nhà.

Bỗng nhiên, thoáng thấy 1 đồng tiền đang bị người khác giẫm lên. Ngẩng mặt nhìn lên thấy 1 nam nhân trên mặt có 1 con rết…. Hình như cậu đã gặp hắn ở đâu rồi.

“Nhặt tiền lên đi, rồi ta dắt ngươi đi ăn cơm.”

“Ngươi quen hắn?”

Trác Cẩm Văn cười nói: “Nếu ko ta kéo ngươi đến đây làm gì?” Hắn bị phái đi tìm người ah.

“Ta tưởng ngươi đến tìm ta đi tản bộ.” Đi vòng vòng hết 2 canh giờ, mới biết được dụng ý của tên này. Tiêu Mạnh Hải mặt vẫn ko chút thay đổi, chỉ có đều là trên trán nổi thêm vài cọng gân xanh mà thôi. Vừa mới để lộ ra là y đang muốn cùng người ta đi tình tự. (^.^)

Trác Cẩm Văn vờ như không thấy, ngồi xổm xuống, thấy tiểu ca bán dầu trong mắt ngập nước, miệng lí nhí nói với hắn “Cảm ơn”

Trác Cẩm Văn gật đầu mỉm cười, nói: “Có người đang tìm ngươi quanh đây nữa kìa.”