Mãi Không Buông Tay

Chương 18: Người cần tìm




“Cô nghĩ sao vậy, làm sao tới lượt chúng ta.”

“Nhưng mà tôi rất muốn nếm thử đồ ăn thiếu phu nhân làm quá. Hay là lần sau chúng ta lén gấp một ít?”

“Thôi, lỡ bị phát hiện thì tôi không biết đâu.”

An Tuệ Mẫn xuống nhà bếp lấy ít đồ ăn vặt thì vô tình nghe thấy. Hôm nay cô cùng Cung Thần Vũ ở lại đây, bà Viên nói trời cũng trễ rồi với cả mưa cũng khá lớn. Bọn họ đang xem phim trên lầu...

Cô nghe vậy cũng không nói gì, cô đợi một lúc cho họ rời đi mới lấy bánh đi lên lầu. Cô không muốn làm họ giật mình, cô cũng cẩn thận ghi nhớ những lời vừa rồi.

Một tháng sau cô đã có kết quả, điểm của cô rất cao. Nhà họ Cung tổ chức tiệc ăn mừng. Trịnh Thành Nhất biết tin liền muốn sang chung vui.

À thì chung vui là phụ mà ăn là chính. Cũng chỉ vì nghe Cung Thần Vũ luyên thuyên An Tuệ Mẫn nấu ăn rất ngon liền chết sống cũng muốn nếm thử.

“Này tôi nói này. Chuyện vui như vậy tôi cũng muốn góp vui. Cậu thật keo kiệt”

“Góp vui sao? Vậy thì lúc đó cậu phải hát chúc mừng một bài. Thế nào?”

Trịnh Thành Nhất nghe vậy thì đơ người. Hát? Hát cái gì? Anh ta nổi tiếng hát dở kinh người. Làm vậy không khác gì làm trò cười cho người khác.

Cung Thần Vũ nhìn vậy không tự chủ liền cười cậu ta

“Không được thì thôi nhé!?”

Gương mặt thách thức nhìn Trịnh Thành Nhất.

“Được, hát thì hát. Tôi không sợ”

“Cậu nhớ đó. Tới lúc đó đừng có kêu tôi.”

Hoàng Tịnh Quân làm sao không biết suy nghĩ của Trịnh Thanh Nhất chứ

“Ây da, cậu nói nhỏ chút đi” Bọn họ nhìn thấy liền phì cười

“Thần Vũ cậu thấy thế này được không? Dự án khu đô thị ở phía Nam của chúng ta tháng sau là khánh thành rồi. Coi như lần này cùng tổ chức chúc mừng sớm, thế nào?”

“Được. Lâu lắm ba gia đình chúng ta chưa gặp mặt.”

“Ừ”

Trịnh Thành Nhất nghe thấy liền gật gù. Đúng vậy, bọn họ tính toán thật là ghê gớm. Khoan, tính, tính toán sao?!

“Cái cậu tính hết rồi lại giả vờ vậy à?!”

"Bây giờ cậu có biết cũng đã muộn rồi."

“Nhớ đó, không được nuốt lời.”

Cung Thần Vũ còn giơ điện thoại lên, anh ta đã nhanh tay ghi âm lại

“Các cậu được lắm. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

“Được rồi được rồi.”'

Trong hai người bạn này của Cung Thần Vũ, Hoàng Tịnh Quân là một người trầm tĩnh còn Trịnh Thành Nhất lại rất hay đùa giỡn.

Đừng nghĩ trong ba người cậu ta là người dễ đụng vào nhất. Chỉ cần vào công việc hay chuyện quan trọng cậu ta sẽ không ngần ngại mà xuống tay...

Hôm nay bọn họ tập trung tại biệt thự của Cung gia ăn uống

“Cậu xem mấy đứa nhỏ thật giỏi đúng không. Còn trẻ thế mà làm tôi không ít lần trầm trồ đấy.”

“Đúng vậy tuổi trẻ tài cao đấy. Khi xưa chúng ta cũng không kém đâu.”

“Ông nói đúng đấy. Haha. Cạn ly nào....”

Trịnh Thành Nhất nhìn mẹ anh là Hạ Tuyết cứ ngây người anh liền đi tới hỏi

“Mẹ sao vậy?”

“Mẹ không sao, mẹ ngồi đây hóng mát một tí”

“Dạ”

Trịnh Thành Nhất không nói nữa liền quay trong. An Tuệ Mẫn nhìn thấy bà đang ngồi trong có vẻ mệt mỏi liền đi tới hỏi

“Dì à, dì không khỏe sao?”

“À không không sao.”

“Dạ vậy con xin phép”

“À con, con là người ở Lạc Yên à. Ta có người bạn ở đó giọng rất giống cháu.”

“Vậy sao ạ?! Từ nhỏ con sống ở Hà Thành.”

“Con là người gốc ở đó sao?”

“Dạ không. Bà con nói...”

“Tiểu Mẫn”

Cô vừa định nói thì nghe thấy bà Viên gọi cô, cô liền nhanh chóng chạy đến

“À con xin phép đi trước.”

“Được được mau đi đi.”

Đứa nhỏ này....

Sau bữa tiệc mọi người đều vui vẻ ra về. Cô cùng Cung gia dọn dẹp một chút rồi cũng lên phòng nghỉ. Cô vào phòng nhưng không thấy Cung Thần Vũ đâu, cứ nghĩ anh đi tìm ba Cung nói chuyện.

Cô cũng không nghĩ gì liền lấy đồ vào phòng tắm. Cạch, cánh cửa vừa đóng lại

“Anh, anh đang làm gì ở đây?!”

Nhìn thấy anh chỉ quán một chiếc khăn tắm ngang người cô hoảng hốt không thôi

“Tất nhiên là tắm”

Vừa nói anh vừa tiến lại gần cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng

“Vậy, vậy anh tắm trước đi. Em đi ra ngoài.”

Chưa kịp quay người đi anh đã dồn cô vào tường, nhanh tay khóa cửa phòng tắm

“Anh...”

“Đã lâu vậy rồi mà, hôm nay được không?”

“Nếu em nói không anh cũng không tha cho em”

Cô đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ, ở cạnh anh lâu như vậy rồi làm sao cô không biết

“Đúng rồi.”

Cung Thần Vũ tiến tới mút nhẹ cổ cô làm cô giật mình gục vào người anh

“Đừng, sẽ bị thấy đấy.”

“Vậy thì hôn chỗ người khác không thấy”

“Anh anh...aaaaa”

Sau khi cơn kích tình qua đi anh cũng tắm sạch sẽ cho cô rồi bế cô ra ngoài.

“Vợ à, một lần nữa nha?”

An Tuệ Mẫn mệt mỏi nghe thấy liền hốt hoảng lắc đầu liên tục

“Không muốn, em mệt, mệt lắm”

“Nhưng anh còn muốn.”

“Aaaaa”

Hậu quả là sáng hôm sau cô ngủ một giấc tới tận trưa. Còn anh thì vui vẻ đến công ty làm.

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu nụ cười của anh chợt tắt khi nhìn thấy tài liệu thư ký Lâm đưa cho anh.

“Không sai sót?”

“Dạ”

“Chắc chắn?!”

“Dạ”

Cung Thần Vũ như không tin được vào mắt mình.

“Cậu ra ngoài trước đi”

“Dạ”

Cung Thần Vũ nhanh chóng gọi đi

“Alo”

“Tớ muốn gặp cậu, tối nay được không?”

“Được”

Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ?! Cung Thần Vũ tự trách bản thân mình.

Tối hôm đó hai người đã gặp nhau

“Có chuyện gì sao?”

“Mình cần xác nhận thân phận một người. Chỉ có cậu mới giúp được mình thôi.”

“....”

Cung Thần Vũ cần xác định lại một lần nữa nên mới nhờ “anh ta” tìm. Chuyện này cũng chỉ có anh ta mới có thể khẳng định.

Người đó vừa về tới nhà mệt mỏi bỏ tắm hình trên bàn nằm trên giường bấm điện thoại.

“Làm sao để mở lời đây?!”

Ba cậu ta vào định nói chuyện với cậu ta một chút, nhìn thấy tấm hình trên bàn cầm lấy liền lên tiếng hỏi

“Làm sao con có được tấm hình lúc trẻ của mẹ con vậy?”