Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 57




"Đa tạ tiểu di! Về sau tiểu di có việc Nguyên Chân nhất định cũng sẽ cố gắng trợ giúp!"

"Được rồi." Vũ Trinh cười nói: "Ta có việc gì cần ngươi giúp đỡ, vẫn nên cảm tạ trăng tròn đêm nay đi, ánh trăng thuần khiết như vậy, đã giúp ngươi một đại ân."

Đợi Vũ Trinh đi rồi, Lý Nguyên Chân nắm cây trâm nằm trên giường bình tâm lại, rốt cuộc nhớ tới một vấn đề, đột nhiên ngồi bật dậy - khoan đã, vì sao tiểu di lại có loại pháp thuật giống như thần tiên này?!...

Ánh dương ngoài song chiếu vào, đăng trong phòng đã tắt cả, chỉ còn lại mùi dầu đăng nhàn nhạt.

Mai Tứ trừng mắt nhìn bức họa trên án không chút biến hóa, đôi mắt đỏ ngầu, cánh tay cũng đỏ bừng.

Vì không để mình ngủ quên vào nửa đêm, mỗi lần buồn ngủ đến không chịu nổi, gã liền dùng sức bấm vào cánh tay, cả cánh tay đều bị gã bấm đỏ lên.

Đêm qua gã suy nghĩ cả đêm, nếu ác quỷ trong tranh chạy ra, gã nên dùng tư thế gì để chém bức họa, kết quả đợi đến sáng sớm, bức họa vẫn không có chút biến hóa nào, mười loại tư thế nghĩ ra được một cái cũng chẳng dùng tới.

Chống kiếm đứng lên, hai chân Mai Tứ run rẩy, ngồi cả đêm, chân tê cứng.

Hắn đi vòng quanh án thư, thỉnh thoảng lại nhìn bức họa trên án, trong lòng do dự bất quyết.

Bức họa này, hắn cảm thấy có vấn đề, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, nếu cứ hủy đi như vậy, trong lòng vẫn có chút không cam tâm.

Cứ do dự giằng xé như vậy nửa ngày, Mai Tứ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Hắn lấy ra bồn giấy vụn, hung hăng cắn răng cuộn bức họa trên án, ném vào trong bồn, châm lửa ném xuống, nhìn thấy cây bút trên án, trong lòng khẽ động, đem bút cũng ném vào trong lửa.

Nhìn ngọn lửa nuốt chửng ác quỷ trên giấy, Mai Tứ thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống đệm bên cạnh.

Đúng lúc này, trong ngọn lửa đột nhiên toát ra một làn khói tím, nhanh như chớp xông thẳng vào Mai Tứ, khi Mai Tứ còn chưa kịp phản ứng, đã xông vào trong thân thể của hắn.

Thân thể Mai Tứ khựng lại, ngã về phía sau.

Chỉ qua khoảnh khắc, Mai Tứ lại mở mắt ra, nhưng giờ phút này trên người hắn đã không còn vẻ chân thành hồn nhiên như thường ngày, đôi mắt kia đen hơn trước, ngay cả một tia sáng cũng chẳng phản chiếu được.

"N4ai Tứ" tý dưới đất bò dâv nhìn thân thể của mình bây ai lô ra nu cười khiến người ta khó chịu.

Rất nhanh, hắn rời khỏi nhà Mai Tứ, biến mất ở một góc nào đó trong thành Trường An.

Tại quan phủ Hình bộ, Mai Trục Vũ đang ký tên lên công văn, đột nhiên cảm thấy mí mắt giật giật.

Dường như có chuyện gì đó xảy ra, hắn vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời trong, nắng rực rỡ.

Buông bút xuống, Mai Trục Vũ vừa định bấm ngón tay tính toán đơn giản, bỗng một tiểu lại vội vàng bước vào.

"Mai lang trung, phường Vĩnh Phúc xảy ra án mạng, Từ thị lang sai ngươi lập tức dẫn người đến đó."

Mai Trục Vũ thu hồi công tác trên tay, tiếp nhận công văn quyển thư hắn đưa tới xem qua một chút rồi mới nói: "Biết rồi."

Trong Vĩnh Phúc phường, một tòa cũ phủ hoang phế, phát hiện hai cỗ thi thể, tử trạng đáng sợ, như bị dã thú to lớn cắn xé, nhưng trong Trường An mênh mông này, sao lại có dã thú ăn thịt người?

Vĩnh Phúc phường, phủ đệ cũ của Quách Thốn Trung, nguyên Thượng thư Lệnh.

Tòa phủ đệ này đã hoang phế nhiều năm không người quản lý, từ tường viện bên ngoài đến tường nội thất bên trong, khoảng đất vốn dùng để cột ngựa ở giữa mọc đầy cỏ dại.

Mai Trục Vũ dẫn theo mấy tiểu lại Hình bộ, còn có văn thư khám nghiệm tử thi cùng với mấy vị binh sĩ, từ trên tường phường Vĩnh Phúc mở cửa đi thẳng vào trong tòa nhà.

Lúc vào cửa, cánh cửa lung lay sắp đổ kia liền ầm một tiếng ngã sang một bên, chấn động làm bụi mù mịt.

Quách Thốn Trung này mười mấy năm trước quyền thế ngập trời, tòa nhà này xây dựng diện tích khá lớn, bên trong chạm trổ rường cột, nghe nói toàn là những thứ vượt qua quy định hình chế, sau đó hắn một đêm bị tịch thu gia sản, tòa nhà hoa lệ rộng lớn này liền bị bỏ hoang.

Quách Thốn Trung là quan to nhị phẩm, sau khi tòa nhà này bỏ trống, nếu muốn bán, phải tìm người phẩm giai cao hơn hắn, bằng không nếu phẩm giai thấp, không được phép sử dụng những kiến trúc hình thức này, còn phải tốn công phá hủy toàn bộ xây dựng lại, thực sự quá phiền phức.

Hơn nữa năm đó tội của Quách Thốn Trung quá nặng, người nhà hắn hầu như đều treo cổ chết trong tòa nhà này, vô cùng bất tường, cứ như vậy, tòa đại trạch này mãi không thể bán đi, hoang phế đến tận bây giờ.

Ngôi nhà cũ bị lãng quên hơn mười năm, đã đổ nát không chịu nổi, chỉ lờ mờ còn có thể nhìn thấy từ cỏ dại vô số đá buộc ngựa và máng ngựa, cùng với trên khung cửa các loại hoa văn sơn không còn rực rỡ, mường tượng lại cảnh tượng cực thịnh năm xưa của nơi đây.