Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 63




Chu nương tử dáng người đầy đặn hơn thường nói: "Lúc ấy chúng ta thấy mấy thứ này thừa dịp mây đen muốn đi về phía cung thành, liền ngăn chúng nó lại.

Ban đầu chúng ta cho rằng là ác quỷ, nhưng lại không có quỷ khí, lang quân nói ngửi thấy mùi mực trên người chúng nó, đoán chừng chúng nó có thể là loài mực quỷ, bèn dùng một tấm linh phù quyển trục đem chúng nó trói lại."

Lăng Tiêu gật đầu bổ sung: "Đúng vậy, sau khi những thứ này bị nhốt vào quyển trục, liền biến thành một bức họa ác quỷ như thế này.

Nhưng hai ngày nay chúng ta nghiên cứu kỹ lưỡng, cảm thấy dường như không phải là mực quỷ, nên mới mang đến Nhạn lâu mời hai vị xem qua."

Vũ Trinh không để ý đến thứ này, mà chú ý đến câu "đi về phía cung thành".

"Phải, Miêu Công cảm thấy có điều gì bất ổn sao?"

Vũ Trinh mơ hồ nghĩ tới gốc Bạch Trà của tiểu công chúa, tuy Bạch Trà không nói, nhưng sở dĩ biến thành bộ dạng ấy, hiển nhiên là trải qua một trận ác chiến.

Vũ Trinh trước đó vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là thứ gì tiến vào cung thành mà lại không gây chú ý, ngay cả khi nàng tự mình đi xem, cũng chẳng phát hiện được khí tức bất tường nào lưu lại ở xung quanh.

Nàng chợt cuộn tranh lại,"Vật này hãy cho ta mượn một chút, ta đi tìm Mai Tứ, xem có phải do hắn vẽ không." Tên tiểu tử Mai Tứ kia, mỗi lần vẽ tranh mới đều đem đến cho nàng thưởng thức, xem qua nhiều như vậy, Vũ Trinh gần như có thể khẳng định bức họa trong tay chính là do Mai Tứ vẽ, vậy rốt cuộc Mai Tứ đã vẽ ra thứ mang theo lực yêu tà này như thế nào?

Mai Tứ giờ phút này lại đang ở chợ yêu.

Nhưng lúc này "Mai Tứ" đã không còn là Mai Tứ trước kia nữa.

Thân thể của hắn đã bị một yêu linh chiếm cứ, thần hồn cũng tạm thời rơi vào hôn mê, bị đẩy vào một góc trong cơ thể.

Yêu linh chiếm cứ thân xác Mai Tứ đang trốn tránh một người, kẻ đã bắt hắn, phân chia thành hai phần, giam cầm trong giấy bút được luyện chế đặc biệt.

Người đàn ông ấy thoạt nhìn chỉ là một kẻ bình thường ốm yếu bệnh hoạn, nhưng thủ đoạn lại quỷ quyệt, vốn hắn đang yên ổn ở Dương Châu, lại bị tên kia biến thành bộ dạng như vậy mang đến đây, còn bị ép buộc để một người phàm sử dụng lực lượng của mình, thật là uất ức vô cùng.

Thành Trường An hắn chưa từng đặt chân tới, người lạ đất khách, bất quá hắn có thể cảm nhận được nơi này yêu khí xông thiên, phi nhân chỉ vật chừng cũng không tìm ra hắn, trốn một khoảng thời gian, đợi tránh khỏi phong đầu rồi, hắn sẽ rời khỏi nơi đây trở về Dương Châu.

Yêu linh đã tính toán chu đáo, trong yêu thị tìm kiếm mấy lượt, muốn tìm một nơi thích hợp để dưỡng thương.

Yêu linh của hắn bị tiểu tử trong thân thể này vẽ vời tiêu hao không ít, hắn còn đem giấy bút trói buộc hắn ném vào trong lửa thiêu hủy, tuy rằng gián tiếp thả hắn tự do, nhưng cũng khiến hắn tổn thương nguyên khí, cần phải tu dưỡng cho tốt mới được.

Đi một vòng, Yêu linh chọn một tòa lâu như nhạn xòe cánh trong yêu thị, chính là Nhạn lâu.

Vị huynh đệ ngoại lai này lẻn vào yêu thị, căn bản không hay biết nơi đây còn có quy củ, càng không biết trong Nhạn lâu có hai vị mà yêu thị không thể trêu chọc.

Hắn chỉ phát hiện vị trí Nhạn lâu cực kỳ tốt, có lợi cho vết thương của mình, nên không chút do dự lén vào Nhạn lâu.

Trong Nhạn lâu, Vũ Trinh đã đi rồi, Lăng Tiêu và Chu nương tử cũng trở về nhà, chỉ còn lại một mình Liễu Thái Chân ở lại nơi này.

Là con của người và yêu kết hợp, thân thể nàng có chút khiếm khuyết, cứ cách một khoảng thời gian lại phải ngâm mình trong nước một lúc, bởi vì mẫu thân của nàng là thủy xà yêu ưa nước, đối với Liễu Thái Chân mà nói, ở trong nước cũng khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.

Trong đại sảnh Nhạn Lâu có một cái ao cực lớn, nước ao quanh năm ấm áp, hơi nước mờ mịt, thỉnh thoảng Liễu Thái Chân sẽ hóa thành nguyên hình ngâm mình trong ao này, lần này cũng vậy, nàng biến thành rắn ngâm vào trong nước, lặng lẽ chìm xuống đáy ao.

Nhạn Lâu rất tĩnh lặng, nơi này luôn yên ắng như thế.

Đột nhiên, Liễu Thái Chân cảm nhận được một luồng khí tức xa lạ xâm nhập vào Nhạn Lâu.

Đây là địa bàn của nàng, cho dù kẻ lẻn vào rất cẩn thận, cũng đã bị nàng phát hiện ngay từ đầu.

Liễu Thái Chân không vội vàng ra ngoài, mà vẫn tiếp tục ở trong ao, chờ đợi kẻ xâm nhập đến gần.

Đã lâu lắm rồi không có yêu quái nào dám lén lút đột nhập vào Nhạn Lâu, tên này dám lẻn vào đây, hoặc là gan to quá hoặc là đầu óc quá ngu xuẩn.

Yêu linh lẻn vào Nhạn Lâu phát hiện không có ai, mừng rỡ vô cùng.

Nếu không có người, hắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bên trong lầu này bày trí hoa lệ, ở giữa có một cái ao lớn sương khói vấn vít, bắc ngang qua ao là một cây cầu dài, thông đến sân sau, hai bên trái phải đều có cầu thang xoáy ốc.