Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 67




Mai Tứ núp ở góc tường rình trộm, thấy Vũ Trinh dường như muốn hái anh đào, nhưng Mai Trục Vũ lại do dự lắc đầu.

Vũ Trinh mỉm cười, giơ tay định trèo lên tường, có vẻ như chuẩn bị leo lên đỉnh tường để hái trái.

Ngay lúc đó, Mai Tứ nhìn thấy vị đại đường huynh nghiêm nghị của mình đưa tay giữ nàng lại.

Mai Tứ chẳng hề ngạc nhiên khi đại đường huynh làm vậy, hắn vốn không phải hạng người làm những "chuyện xấu" này.

Nhưng đáng tiếc là Mai Tứ cũng hiểu rõ Trinh tỷ, nàng thích làm những việc như thế này.

Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không vui.

Mai Tứ hơi lo lắng quan sát, cảm thấy Trinh tỷ có thể sẽ nổi giận.

Nàng vốn là người như vậy, hễ bị người khác ngăn cản làm điều gì đó thì sẽ bực bội, không thích nghe khuyên can, không thích bị cản trở.

Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến hắn bất ngờ, Mai Tứ trơ mắt nhìn vị đại đường huynh chưa từng làm điều sai trái kia nâng Trinh tỷ lên.

Mai Trục Vũ cao lớn, sức lực cũng mạnh, dễ dàng một tay nâng Vũ Trinh lên đỉnh tường, Vũ Trinh vươn tay là có thể hái được quả anh đào trên đầu.

Thấy Vũ Trinh được nâng lên cao, Mai Tứ trong lòng nghĩ thầm, hai cây anh đào này hôm nay thật xui xẻo, Trinh tỷ của hắn tựa như nhạn bay qua nhổ lông, chắc chắn sẽ không chừa lại một quả nào cho người ta.

Thế nhưng, lại ngoài dự liệu của hắn, cành cây nặng trĩu như vậy, Vũ Trinh lại chỉ hái vài quả.

Hơn nữa, nàng còn lập tức nhét một quả anh đào vào miệng Mai Trục Vũ đang nâng nàng.

Mai Trục Vũ dường như bị giật mình, tay buông lỏng suýt nữa làm rơi Vũ Trinh, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng đặt xuống, cúi đầu có vẻ bất an.

Vũ Trinh lại đút cho hắn một quả anh đào nữa, trực tiếp đặt bên môi hắn, Mai Trục Vũ ngượng ngùng cúi đầu ăn.

Vũ Trinh nói nhỏ với hắn, Mai Trục Vũ lắc đầu, sau đó không biết nghe nàng nói câu gì, lại gật đầu.

Mai Tứ cảm thấy mặt trời dường như quá lớn, chiếu vào mắt hắn như muốn mù.

Đó thật sự là Trinh tỷ và đại đường huynh của hắn sao? Giả đi, Trinh tỷ nào có dễ nói chuyện như vậy, bảo nàng không làm cái gì thì thật sự dừng tay? Còn có đại đường huynh, ít nói ít cười, bình thường rất nghiêm túc, người bị Trinh tỷ bắt nạt tay chân luống cuống này là ai? Cách xa nhìn không rõ lắm, nhưng Mai Tứ cảm thấy đại đường huynh khẳng định đỏ mặt! cho rằng tính cách hai người bất đồng, ở chung khẳng định không thể gọi là vui vẻ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy một màn như vậy, Mai Tứ cảm thấy mình có thể đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cái gì mà Thiên Quỷ Ích Tà Đồ, hắn nên tặng Uyên Ương Hý Thủy Đồ mới đúng.

Mai Tứ lén lút đi theo một hồi, tận mắt nhìn thấy Vũ Trinh và Mai Trục Vũ ở chung hòa hợp, càng xem càng cảm thấy mình cô đơn chỉ có thảm, không theo nổi nữa, quay đầu chạy về đại điện dâng hương.

Hắn là vì thấy đồ vật không sạch sẽ mà đến thắp hương, muốn trừ tà khí, nhưng sắp đến lúc thắp hương, Mai Tứ bị một màn vừa rồi kích thích đến đầu óc choáng váng, bèn cầu duyên trước Phật.

Có một vị tăng nhân ở bên cạnh gõ mõ, nghe được lời của hắn, cười nói: "Vị này không quản chuyện nhân duyên, ở hậu điện có một vị Bồ Tát mới cai quản việc này, rất linh nghiệm, sao không thử đi xem."

Mai Tứ như bị quỷ thần xui khiến, đi đến hậu viện, lại bị đám tiểu nương tử đang cầu nhân duyên tốt đẹp trong viện đó dọa cho chạy ra ngoài.

Hay là thôi vậy, hắn nghĩ thầm, thành thân đâu bằng vẽ tranh, hắn còn nhiều bức họa chưa vẽ xong.

Vũ Trinh từ lần trước phát giác tiểu lang quân kỳ thực cũng muốn gặp mình, cứ mỗi lần đợi Mai Trục Vũ nghỉ ngơi là lại đi tìm hắn, hẹn hắn ra ngoài du ngoạn.

Nam nữ chưa thành thân đơn độc du ngoạn, kỳ thực không hợp quy củ, nhưng Vũ Trinh không phải là người tuân thủ quy củ, mà lang quân Mai gia rất tuân thủ quy củ, nhìn thấy nàng cũng vứt quy củ sang một bên, thấy nàng cười một cái đã bị mê đến thất điên bát đảo, làm sao có thể cự tuyệt nàng.

Bất tri bất giác biến thành ăn ý, hai người đều không cần hẹn trước, đến ngày hắn nghỉ ngơi, liền dắt ngựa gặp nhau cùng du ngoạn.

Mai Trục Vũ đến Trường An một năm, đối với nhiều nơi đều không quen thuộc, Vũ Trinh lại từ nhỏ sinh trưởng ở đây, hiểu rõ nơi này, biết đồ ăn nhà ai ngon, chỗ nào ca vũ hay.

Nhưng xét đến tính tình của Mai Trục Vũ, nàng cũng không dẫn người đến những nơi mình thường lui tới, mà cùng hắn đi đến những chốn thanh tịnh cảnh trí đẹp, Lân Kinh Tự chính là một nơi như thế.

Những địa phương này vốn không có gì thú vị, Vũ Trinh lại phát hiện một loại thú vị khác - các loại phản ứng của tiểu lang quân.

Thật ra Vũ Trinh đối với vị hôn phu tương lai của mình cảm giác rất kỳ quái, bởi vì khi nàng biến thành mèo lén lút đi tiếp cận người ta, và khi giống như người đứng đắn đi tiếp cận người ta, sẽ nhìn thấy hai Mai Trục Vũ hoàn toàn khác nhau.

con mèo nhảy vào bệ cửa sổ, buổi chiều tiểu lang quân liền dùng ánh mắt mê luyến mà sáng sủa nhìn chằm chằm nàng trên lưng ngựa.