Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 77




Vũ Trinh tiếp tục xuất cung đi tìm Mai Tứ.

Mai Tứ đang ở nhà vẽ tranh, đầu quấn một dải băng đỏ, mái tóc hơi rối, ống tay áo dính mực, trông lôi thôi sa sút, bên cạnh bàn còn đặt bát cơm đã nguội lạnh từ lâu chưa đụng đũa.

Mai Tứ mải mê đắm chìm vào bức họa, mãi một lúc lâu sau mới phát hiện Trinh tỷ của mình đã đến.

Hắn chậm chạp dùng đầu bút gãi gãi đầu, làm mái tóc buộc càng thêm rối bù, rồi mới ngạc nhiên nói: "Trinh tỷ, tỷ đến từ bao giờ vậy!"

Nói xong, hắn vội vàng che giấu bức tranh trước mặt,"Ta vẫn chưa vẽ xong, không được nhìn! Nhìn rồi sẽ hết bất ngờ!"

Vũ Trinh đã quan sát một hồi lâu, quả nhiên Mai Tứ đã bỏ nhiều tâm huyết vào bức họa này.

Nó khác hẳn với những bức tranh quỷ quái trừ tà đang thịnh hành, mỗi một con quỷ trong tranh của hắn đều rất độc đáo riêng biệt.

Mai Tứ cất kỹ bức họa, mới nhớ tới hỏi nàng tới làm gì,"Trinh tỷ, tỷ có phải tìm ta có chuyện gì chăng?" Mai Tứ thỉnh thoảng vẫn rất mẫn cảm, liếc nhìn thần sắc Vũ Trinh, hắn thăm dò hỏi.

Vũ Trinh: "Đúng vậy, lại đây, khóc cho Trinh tỷ xem nào."

Mai Tứ vẻ mặt ngớ ngẩn: "Hả?"

Vũ Trinh: "Khóc đi, bắt đầu."

Mai Tứ: "Khoan đã, sao lại bắt đầu rồi, ta còn chưa chuẩn bị xong!" Hắn thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc tự hỏi mình vì sao nhất định phải khóc, nghe thấy Vũ Trinh hô bắt đầu liền hơi hoảng hốt - có lẽ là do trước kia bị nàng lôi kéo luyện cung tên để lại tật xấu, Vũ Trinh từng quy định bọn họ phải bắn ra bao nhiêu mũi tên trong khoảng thời gian cố định, nếu không hoàn thành đúng thời gian quy định thì sẽ tăng gấp đôi, thật sự là một đoạn trải nghiệm luyện tập đau khổ.

Mai Tứ nghe thấy nàng nói "Bắt đầu" quen thuộc kia liền vô thức muốn tìm cung tên ngắm bắn, hoảng hốt đến mức toát mồ hôi.

Lấy được nước mắt của Mai Tứ, Vũ Trinh lại đi tìm phụ thân của Mai Tứ, phụ thân Mai Tứ là tế tửu Quốc Tử Giám, tính tình rất tốt, đối đãi với ai cũng hiền hòa, chỉ là đối với con trai nhà mình thì không hòa thuận, luôn muốn hắn học hành cho tốt để sau này nối nghiệp cha, nhưng Mai Tứ không vui, thế nên cứ ba hôm hai bữa lại bị cha mình trừng trị.

Vũ Trinh tìm được Mai tế tửu tại một tửu lâu, hắn đang cùng các đồng liêu uống rượu tại tửu lâu, than thở kể lể chuyện con trai trong nhà không tiến bộ, Vũ Trinh nghe một hồi những phiền não gia đình của vị lang quân trung niên đã thành thân, ngón tay khẽ động, liền có một trận cuồng phong thổi vào trong lâu.

Bọn họ ngồi bên cửa sổ, Mai tế tửu đang nói con trai bất hiếu khiến hắn đau lòng, đột nhiên bị trận gió cát không biết từ đâu thổi đến làm mắt mờ, ngay lúc đó hai mắt liền đỏ hoe, lại dụi thêm mấy cái, lệ rơi lã chã.

Thành công lấy được nước mắt của Mai tế tửu, chỉ còn lại Mai Trục Vũ.

Vũ Trinh tìm khắp nơi không thấy tung tích của hắn, cuối cùng lại tìm được hắn ở gần phủ của mình.

Hắn dắt ngựa đứng dưới một tàng cây, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn cánh cổng lớn của phủ Dự Quốc Công.

Vũ Trinh từng vui đùa nói với hắn, nếu muốn gặp nàng có thể viết thư cho nàng, thấy thư sẽ đi gặp hắn, nhưng mà Mai Trục Vũ một lần cũng không viết, hắn vẫn luôn như vậy, chưa từng chủ động tới quấy rầy nàng, chỉ đợi nàng nhớ tới hắn, đi tìm hắn.

Mai Trục Vũ đứng ở gần cửa nhà người ta một lát rồi chuẩn bị rời đi.

"Đến tìm ta." Vũ Trinh đứng sau lưng hắn cười hỏi.

Mai Trục Vũ mấy ngày không gặp nàng, nhìn thẳng nàng hồi lâu mới nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.

Hôm nay hắn làm xong công việc, có thể sớm về nhà, nhưng bất giác lại đi đến nơi này.

Ngây ngốc đứng ở đây nhìn cửa và tường, kỳ thực vốn cũng không nghĩ tới có thể tình cờ gặp được nàng, bất ngờ không kịp đề phòng khi nàng xuất hiện, nỗi phiền muộn mấy ngày trước cũng như thoáng chốc bị quét sạch.

Khi hai người đi cùng nhau, trong lòng Mai Trục Vũ nghĩ có thể làm chút chuyện khiến Vũ Trinh vui vẻ, mà trong lòng Vũ Trinh nghĩ, nên làm sao để hắn khóc.

Nếu không, lặp lại chiêu cũ? Ngón tay Vũ Trinh vừa động, trên đường liền nổi lên một trận bão cát.

Hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời âm u, thỉnh thoảng thổi một trận gió, trên đường tro bụi lại lớn, lần này Vũ Trinh khiến gió cát thổi hơi mạnh.

"Cẩn thận bão cát làm đau mắt." Thanh âm của Mai Trục Vũ vang lên bên cạnh, lập tức Vũ Trinh cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Tiểu Lang Quân cẩn thận đưa tay che mắt cho nàng ngăn bão cát.

Đến khi trước mắt Vũ Trinh đã có ánh sáng trở lại, ngẩng đầu nhìn Mai Trục Vũ, ánh mắt của hắn sáng ngời mà trầm tĩnh - chẳng có chút màu đỏ nào.

Vũ Trinh kéo một tay của hắn, sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay giơ lên một trận bão cát.

Quả nhiên Mai Trục Vũ dùng tay còn lại che mắt cho nàng, nhưng lần này ánh mắt của hắn vẫn không đỏ, ngược lại là bên dưới tai có chút ửng hồng.