Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 83




Vũ Trinh không hề e thẹn như các nương tử bình thường, bởi vì yêu thích, trong lòng khẽ động đã hôn vị tiểu lang quân mũi ửng hồng trước mặt, cũng bởi vì yêu thích, khi chàng tiến đến gần, nàng đại đại phương phương đáp lại nụ hôn ngây ngô của chàng.

Không giống với lần trước, chẳng có lý do gì cả, chỉ là muốn làm vậy thôi.

Mai Trục Vũ buông Vũ Trinh ra, hắn thở hắt ra một hơi, hơi thở hơi gấp, mắt vừa cúi xuống đã thấy làn da trước ngực Vũ Trinh, tức thì hô hấp lại ngưng lại, quay đầu đi, cố gắng kìm nén một thứ xúc động khó nói nào đó đang rục rịch.

Vũ Trinh liếm môi, ghé sát vào lồng ngực phập phồng của hắn, thì thầm bên tai: "Quá cay, cả miệng đầy mùi vị cay nồng."

Giọng nói mang theo ý cười, có vẻ rất là vui sướng.

Mai Trục Vũ lúc ấy đầu óc rối bời, hồi lâu mới hiểu được nàng đang nói gì.

Đáng thương thay, bao năm qua hắn chưa từng trải qua chuyện như thế này, bị trêu chọc khơi gợi lên những tâm tư khó nói, vừa thẹn thùng vừa áy náy, đầu cũng không nhịn được mà cúi xuống.

"Mai Lang trung?"

Mai Trục Vũ hoàn hồn, nhẹ nhàng ho khế một tiếng,"Có việc gì vậy?"

Tiểu lại ôm mấy quyển sách, không hiểu vì sao vị Mai Lang trung ngày thường làm việc chuyên cần này lại thất thần suốt cả buổi sáng, đành phải nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa.

Mai Trục Vũ gật đầu,"Để đó đi." Đợi mọi người lui ra, Mai Trục Vũ định tiếp tục sao chép, nhưng khi cúi đầu xuống lại phát hiện trên tờ giấy trước mặt có một vệt mực, không rõ bắn lên từ khi nào, có lẽ do thất thần quá lâu.

Hắn im lặng đặt tờ giấy sang một bên, trong lòng bất giác hồi tưởng lại hai nụ hôn quá đỗi thân mật tối hôm qua.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Mai Trục Vũ lần nữa định thần lại, kiên quyết xua tan mớ suy nghĩ mơ hồ trong đầu.

Thanh tâm, định thần.

Ngay khi hắn đang chậm rãi chuyên chú làm việc, ngoài cửa sổ nhảy vào một con mèo mướp, chính là Vũ Trinh mới ở chỗ Vũ Hoàng hậu thay bà giải quyết chuyện Mai quý phi.

Nhưng mà Mai Trục Vũ cũng không biết con mèo nhỏ không mời mà đến này, chính là người khiến cho hắn tâm thần bất định cả đêm.

Hắn nhìn thấy con mèo trông quen mắt, mặc dù có một tia kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua mà thôi.

Cho đến khi hắn cảm thấy trong lòng có thêm một vật gì đó ấm áp mềm mại, ngòi bút khựng lại, hắn phát hiện con mèo mướp đã quen đường quen nẻo nằm trong lòng hắn, giẫm lên vạt áo nhăn nhúm của hắn, hình như còn định ngủ một giấc ở đây.

Hắn đang quỳ ngồi, tư thế ngồi đoan trang như vậy, trong lòng ôm một con mèo, quả thật không mấy thích hợp, vì thế Mai Trục Vũ buông bút, ôm con mèo mướp đặt sang một bên.

Nhưng con mèo chỉ lười nhác liếc hắn một cái, rồi lại giơ chân định nhảy vào lòng hắn.

Mai Trục Vũ hơi nhỏm dậy, rút tấm nệm của mình ra, đặt ở một bên, để con mèo nằm trên nệm, còn bản thân thì quỳ trực tiếp trên nền nhà trơn bóng mà xử lý công vụ.

Vũ Trinh ngó nghiêng tấm nệm, lại liếc nhìn đầu gối hắn, bất đắc dĩ vểnh râu mèo.

Thôi được rồi, không trêu chọc hắn nữa, ngồi kiểu này trông đã khó chịu lắm rồi, nếu lại không có nệm lót, chỉ e đầu gối sẽ đau nhức mất.

Nghĩ vậy nàng cũng chẳng ở lại đây, nhảy qua cửa sổ chạy mất.

Trong Thanh Ninh cung của Vũ Hoàng hậu, nhìn Mai quý phi khôi phục hình người, Vũ Hoàng hậu vốn luôn uy nghiêm nghiêm túc gần như vui mừng đến rơi lệ - Thật tốt quá, rốt cuộc không cần tiếp tục ôm mèo trắng nữa! Biết con mèo kia là Mai quý phi, trong lòng nàng tuy có thể tiếp nhận, nhưng thân thể vẫn có chút không chấp nhận được, mỗi lần ôm mèo lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên.

Nhưng bởi vì đó là Mai quý phi, nàng đành phải cắn răng chịu đựng ôm, nếu chuyện này chậm thêm vài ngày nữa mới giải quyết, nàng... nàng đều đã quen rồi.

Mai quý phi khoác tay Vũ Hoàng hậu, mặc dù đã trải qua một phen kỳ lạ, nhưng nàng không có chút nào kinh hãi, vẫn ôn nhu nói chuyện với Vũ Hoàng hậu: "Khổ cực cho nương nương rồi, mấy ngày nay phải giấu diếm chuyện ta mất tích, còn phải chịu đựng ta biến thành bộ dạng kia."

Vũ Hoàng hậu vội nói: "Ngươi có thể khôi phục là tốt rồi, nói gì đến chuyện khổ cực, bộ dáng mèo trắng của Tố Hàn cũng không có gì không hay cả."

Mai quý phi cười tươi như hoa: "Nếu như không có gì không hay, chỉ bằng chúng ta nuôi một con mèo? Trải qua lần này, ta cảm thấy kỳ thực mèo con cũng không tệ."

Vũ Hoàng hậu sắc mặt tái xanh.

Mai quý phi bật cười khúc khích, bàn tay ngọc ngà điểm lên trán nàng: "Chỉ là nói đùa thôi."

"Nhưng vì thiếp, nương nương đã lấy Tàng Kinh Bảo Tỉ trong bảo khố đem ra ngoài, ngày sau bệ hạ hỏi đến biết đối đáp thế nào?" tâm: "Nói ra thì món đồ ấy tuy quý giá, nhưng trong mắt bệ hạ còn chẳng bằng một khúc nhạc du dương, có thể che giấu qua được, ngươi cứ an tâm."