Hai vị nương tử xen lẫn trong đám thiếu niên nghe vậy, cũng đi theo, mấy người vây quanh Vũ Trinh trở về phòng.
Vũ Trinh mặc cho các nàng cười hì hì đẩy đi, trong tay vẫn còn bưng dĩa bánh rán giòn kia,"Thời gian còn sớm, ít nhất cũng phải đợi ta ăn xong đã."
Nô bộc bất đắc dĩ cười nói: "Nương tử nhà ai giống như Nhị nương tử ngài vậy, đại hôn đến nơi rồi mà còn chậm chạp như thế."
Vũ Trinh không hiểu vì sao các nàng còn hưng phấn hơn nàng, tắm rửa thật kỹ, lại ngồi xuống để mấy nô bộc lau khô tóc cho nàng, mặc vào mấy tầng hôn phục.
Hôn phục của nữ tử là màu xanh, tầng tầng lớp lớp lụa xanh bao bọc, bên ngoài còn mặc một bộ áo tay rộng màu xanh, chính là bộ áo mà trước đó mọi người đã thêu kim hoa ngọc hoa lên.
Bình thường nàng búi tóc tùy ý, hôm nay cũng được mọi người chải chuốt long trọng, kim ngọc đầy đầu rạng rỡ tỏa sáng.
Cuối cùng, còn phải trang điểm.
Vũ Trinh không thích vẽ loạn trên mặt, nhiều lắm chỉ kẻ lông mày, nhưng gần đây nhiều nương tử đều thích đánh phấn mắt má hồng, dán hoa điền lớn.
Nàng hôm nay là tân nương, đương nhiên cũng không tránh khỏi lần này.
Vũ Trinh lười tranh cãi với đám tiểu nương tử líu ríu kia, đành để các nàng tự ý trang điểm, còn mình thì nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả khi trang điểm xong, nàng mở mắt nhìn vào gương, bị bóng dáng mơ hồ trong đó làm cho giật mình hoảng sợ.
Tốt thôi, so với mấy con quỷ trong Yêu thị còn đáng sợ hơn một chút.
Nàng vốn định tháo dỡ, nhưng nghĩ tới biểu cảm của tiểu lang quân sau khi nhìn thấy dáng vẻ này, lại nhịn xuống.
Lấy bộ dạng này dọa hắn, Vũ Trinh cười một tiếng, liền cảm giác trên mặt có cái gì đó rơi xuống lả tả, không khỏi hỏi: "Các ngươi có phải rắc bột mì lên mặt ta không?"
Tôn nương tử ở một bên cười đến không đứng thẳng nổi lưng, vịn vai nàng nói: "Trinh tỷ, đây là phấn hương, ta cố ý điều chế cho tỷ đấy, tỷ ngửi xem có thơm không?"
Mũi Vũ Trinh đã ngửi không thấy mùi vị gì nữa, từ khi họ vừa rồi vây quanh nàng buộc túi thơm, đeo hương châu, còn xông hương vào y phục của nàng, nàng liền cảm thấy trong lỗ mũi toàn là mùi thơm nồng nặc, không ngửi được mùi gì khác.
Đây thật sự là một cực hình, nàng hiện tại chỉ mong tiểu lang quân mau chóng đến, miễn cho nàng phải như một cái giá treo quần áo đội cái hòm trang điểm vậy.
Quả thật Mai Trục Vũ đã tới từ sớm, nhưng lại bị một đám "tiểu cữu" hung thần ác sát chặn ở ngoài cửa, trong đó còn bao gồm cả đường đệ Mai Tứ vốn nên giúp hắn vào cửa.
Thôi Cửu, Triệu lang quân cùng đám người tay cầm côn bổng, mắt lộ hung quang, thấy Mai Trục Vũ xuống ngựa liền lập tức hô to: "Đánh!" rồi xông tới.
Mai Trục Vũ chưa từng tham dự hôn lễ của người khác, cũng không rỡ phong tục này.
Bá phụ vốn nên dạy bảo hắn những việc này, đêm qua lại lôi kéo hắn uống rượu, say khướt kể lể bao nhiêu gian nan trong cuộc sống hôn nhân, cuối cùng suýt khóc, quên mất không dặn dò hắn phải ứng phó ra sao với những chuyện hôm nay.
Cho nên, thấy cả đám người hung hăng đánh tới, hắn hơi kinh ngạc, rồi ung dung tiếp nhận mấy cây côn loạn xạ kia, nhẹ nhàng gạt ra ném sang một bên.
Theo tục lệ, hắn phải ngoan ngoãn chịu đòn mới phải, mà bọn họ cũng không thật sự đánh, chỉ làm bộ mà thôi.
Nhưng Mai Trục Vũ không hiểu rõ, thấy mọi người đều sững sờ, hắn gật đầu với họ rồi bước vào trong cửa.
Hắn muốn sớm một chút nhìn thấy Vũ Trinh.
Chúng "tiểu cữu tử" hai mặt nhìn nhau, không dám tin,"Hắn vừa rồi, hắn làm sao đoạt lấy cây gậy trong tay ta, vì sao ta không thấy rõ ràng?"
"A, đúng vậy, vì sao hắn nhẹ nhàng như vậy?!"
"Các ngươi thất thần làm gì, cứ như vậy nhẹ nhõm để hắn đi vào? Tranh thủ thời gian tiếp tục thủ vệ a!"
Duy chỉ có Triệu lang quân từng thấy qua Mai Trục Vũ đánh người trong ngõ hẻm, sắc mặt lạnh lùng, sớm đã liệu trước.
Hắn đã sớm được chứng kiến chỗ đáng sợ của Mai Trục Vũ, hôm nay mang theo một thanh kiếm, vô cùng hung tàn, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn là một chiêu đã bị người ta đoạt mất ném dưới chân, ôi chao, quá đáng không nể mặt mũi chút nào.
Mai Trục Vũ hôm nay hung tàn còn hơn ngày trước, tất cả những kẻ chắn trước mặt hắn đều như giấy, chỉ trong chốc lát đã để hắn đến bên ngoài khuê phòng của Vũ Trinh.
Hắn đối diện với ô cửa sổ lớn của căn phòng, lúc này đây, hắn nên ngâm thơ Thúc Trang mới phải.
Vừa rồi ở bên ngoài, hắn đã ngâm qua mấy lượt, đến đây, đến bước cuối cùng này, hắn lại căng thẳng hẳn lên, chỉ cần nghĩ đến Vũ Trinh đang ở ngay sau cửa sổ, hắn liền không dám lên tiếng.
Từ mấy ngày trước sau cơn mưa ấy, hắn chưa từng gặp lại Vũ Trinh, giờ phút này lại không nhịn được nhớ đến hơi thở thân mật quấn quýt ngày đó.