Vũ Trinh cười khúc khích, ngửa đầu khẽ mổ trên mặt hắn một cái: "Ta còn tưởng chàng sẽ ngượng ngùng."
Mai Trục Vũ quả thật ngại ngùng, nhưng trong lòng hắn, ý nguyện của mình so với ý nghĩ của Vũ Trinh, luôn không đáng nhắc tới."Nàng sẽ đau." Bốn chữ nói giống như nước sông sắp vỡ đê, một cỗ cảm giác lung lay sắp đổ.
Vũ Trinh đã kéo vạt áo hắn ra: "Được, vậy chàng nhẹ một chút."
Kết quả cuối cùng vẫn không thể nhẹ một chút, Vũ Trinh đã hiểu, lang quân không phải hung dữ trong đêm, mà là hung dữ khi phiên vân phúc vũ.
Tuy rằng lần này hắn dường như nhớ lại không thể dùng sức, trong quá trình ba lần bốn lượt phóng nhẹ khí lực trên tay, nhưng đến thời điểm động tình, vẫn là vô thức tăng thêm lực đạo.
Đến cuối cùng, hắn cũng không ôm Vũ Trinh nữa, liền vươn tay chống đỡ bên người nàng, cầm chăn gấm, không chạm vào eo và vai nàng.
Mai Trục Vũ hai tai đỏ bừng, hơi xấu hổ ngồi dậy mặc quần áo tử tế, gọi nước cho Vũ Trinh lau rửa.
Vũ Trinh ôm chăn ngồi dậy nhìn hắn, chống đầu im lặng trong chốc lát rồi nói: "Xin lỗi."
"Vì sao?"
"Chàng không thích như vậy, ta còn miễn cưỡng chàng."
"Không có miễn cưỡng, nàng vui là tốt rồi." Mai Trục Vũ do dự một chút, ngồi ở mép giường cúi người hôn nhẹ lên trán nàng,"Ta hy vọng nàng luôn vui vẻ, tùy ý." Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, chói lọi đến thế.
Vũ Trinh gãi gãi cằm hắn: "Xem ra lang quân quả thật rất thích ta?"
Mai Trục Vũ gật đầu, rồi bước ra ngoài.
Vũ Trinh nhìn cánh cửa đóng lại, bật cười một tiếng, đứng dậy mặc y phục chỉnh tề, ngồi tựa bên cửa sổ thư phòng của Mai Trục Vũ.
Cửa sổ này hướng ra mặt nước, có thể nhìn thấy hơn nửa sân.
Vũ Trinh bất ngờ phát hiện, cái sân xanh um tươi tốt này của lang quân, thật ra không chỉ có sắc xanh.
Bên cạnh hồ nước xanh biếc kia nở một chùm lớn hoa bồ công anh màu tím xanh, trong nước có hoa sen đang ngủ, tuy chưa nở nhưng có thể thấy một chút sắc hồng phớt, dưới tán lá sen nằm sát mặt nước, mấy chú cá đỏ đang quấy đuôi bơi lội.
Trong bụi cỏ ven hồ, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt đang nở rộ.
Tuy không giống như sự phú quý rực rỡ của vườn hoa trong viện nàng, ta cảm thấy vô cùng thoải mái thư thái.
Vũ Trinh thiếp đi trong làn gió nhẹ cùng hương cỏ mùa hè, Mai Trục Vũ trở về phòng, thấy nàng đang ngủ, liền lấy tấm chăn mỏng mềm mại đắp lên người nàng.
Nàng sinh ra đã xinh đẹp, lông mi dày và dài, đôi mắt kia mỗi khi mở ra đều rất sáng ngời, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy một người như vậy nên sống cuộc đời tự do phóng khoáng.
Mai Trục Vũ ngơ ngác nhìn một hồi, thò tay phất qua gò má nàng - quả thật như mộng, nàng thật sự gả cho hắn.
Khẽ nắm tay Vũ Trinh đang rủ xuống, lại chậm rãi buông ra.
Tuy là phu thê, nhưng kỳ thật hắn hiểu rỡ, Vũ Trinh đối với hắn chu đáo tận tâm, nhưng cũng không có tâm ý như hắn đối với Vũ Trinh.
Nàng vừa nhìn đã hiểu ngay, hắn cũng thấy rõ ràng.
Tuy nhiên, hôn sự có thể cưỡng cầu, tâm ý lại không thể.
Hắn chỉ có điều hi vọng cuộc sống như vậy có thể kéo dài lâu hơn một chút, đợi ngày sau, cho dù Vũ Trinh không muốn ở cùng hắn, hắn cũng sẽ hết lòng chiếu cố nàng.
Sau khi thành thân mấy ngày, đã đến Đoan Ngọ, sớm hôm trước, trước cửa treo lá ngải cỏ bồ, trong nhà cắt mấy cành hoa bồ, phòng bếp lò than và các góc ô uế đều dùng bó cỏ ngải xông qua.
Đêm nay Vũ Trinh ngủ trong trang viện của Mai Trục Vũ, sáng sớm thức dậy, bên cạnh đã không còn ai, nàng bò dậy đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, quả nhiên thấy trong hậu viện, Mai Trục Vũ đang vũ kiếm.
Đây còn là chuyện mà Vũ Trinh mới phát hiện ra từ hai ngày trước, nàng vốn tưởng lang quân văn nhược kia, lại còn biết vũ kiếm, hơn nữa còn có mấy phần phong thái, cho dù trong tay cầm thanh kiếm gỗ tầm thường, cũng có thể mơ hồ nghe ra mấy phần âm thanh binh giáp.
Nàng tò mò hỏi, Mai Trục Vũ nói trước kia có sư phụ dạy dỗ, Vũ Trinh cho rằng nhà hắn từng mời võ sư, nên không hỏi nhiều.
Rất nhiều gia đình huân quý sinh hạ nam hài, đều dốc lòng dạy dỗ từ nhỏ, mời võ sư dạy dỗ cường thân kiện thể cũng rất bình thường.
Tự như vậy, rốt cuộc Vũ Trinh cũng hiểu vì sao lang quân trông không lộ diện, nhưng lại có khí lực lớn như thế.
Đương nhiên, là tự cho là hiểu rõ.
Vũ Trinh dựa bên cửa sổ nhìn một hồi, thấy Mai Trục Vũ thu kiếm, mới vẫy tay với hắn.
Mai Trục Vũ bước đến bên cửa sổ, Vũ Trinh đưa tay ra với hắn.
Mai Trục Vũ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nắm lấy tay nàng.
"Năm ngoái Đoan Ngọ của chàng trải qua như thế nào?"
"Thì ở trong phủ thôi."
"Vô vị, hôm nay chàng theo ta, ta dẫn chàng đi chơi, mau, thay một bộ y phục, mặc bộ khuyết hạ bào màu tử kia."