Mạn Châu Sa - Thiên Sơn Song Hi

Chương 3: Đến Lộc Đà Sơn




Vĩnh Hi từ tử mở mắt, thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, thì giật mình ngồi dậy. Nhưng nàng mới ngồi được một nửa thì trên thân thể truyền đến cảm giác đau nhói khiến nàng lại một lần nữa ngã xuống giường.

Vĩnh Hi ngờ vực nhìn nơi này, không gian sạch sẽ không phải nơi hôm trước mà nàng thuê. Đang lúc mơ màng thì một bóng dáng từ ngoài cửa bước vào. Trên người nam nhân toát lên sự ôn nhu khiến cho người vừa nhìn liền có thiện cảm.

"Cô nương đã tỉnh! Uống bát thuốc này đi." Nam tử bạch y đưa Vĩnh Hi bát thuốc hắn đang cầm trên tay. Vĩnh Hi nheo mắt nhìn người đó, cả người căng cứng tràn đầy cảnh giác. Hiện giờ linh lực nàng bị phong ấn, không thể đánh lại huống hồ giờ nàng còn bị thương. Giọng nói tràn đầy nghi hoặc vang lên: "Ngươi là ai?"

"Ta tên Hạ Vũ. Hôm qua ta đi ngang qua thấy cô nương cùng một nam tử ngất trên đường nên mới đưa hai người về đây." Nam tử lên tiếng, tay vẫn cầm bát thuốc ý muốn đưa cho Vĩnh Hi.

Thấy nam tử trước mặt cả người ôn nhu không giống người xấu. Cân nhắc một lúc Vĩnh Hi từ từ ngồi dậy nhận lấy bát thuốc trên tay nam tử, nói một tiếng: "Cảm ơn!" rồi ngoan ngoãn ngồi đó uống.

Nam tử thấy Vĩnh Hi ngoan ngoãn ngồi uống thuốc như vậy thì ánh mắt khẽ liếc qua cánh cửa sổ đằng kia. Nhưng rất nhanh hắn lại thu hồi ánh mắt.

"Cảm ơn bát thuốc này của ngươi. Ta có thể biết đây là nơi nào không?" Vĩnh Hi uống hết bát thuốc, đặt bát thuốc lên bàn rồi hỏi.

"Cô nương đang ở Lộc Đà Sơn."

"À...cái gì? Lộc...Lộc Đà Sơn?" Vĩnh Hi gật đầu sau đó mới nhớ ra chuyện nàng nghe được thì mở lớn mắt nói.

Nam tử khẽ nhíu mày hỏi: "Cần phải kinh ngạc đến thế sao?"

"À xin lỗi là do ta bất ngờ quá. Nghe nói Lộc Đà Sơn là nơi tu luyện thành tiên, nên có chút bất ngờ." Vĩnh Hi gượng cười nói.



"Vậy cô nương có muốn tu luyện ở đây không?" Nam tử nhìn Vĩnh Hi đang cười đằng kia bỗng dưng nói.

"Ta sao? Không phải Lộc Đà Sơn chọn người trong cuộc tỷ thí gì đó sao?" Vĩnh Hi nghi ngờ nói.

"Đó chỉ là chọn đệ tử vào Lộc Đà Sơn, còn đồ đệ của tôn thượng thì khác. Ngài sẽ tự mình chọn lựa trong những người đó. Cô nương có muốn ở lại tham gia tỷ thí không? Ta thấy với tư chất của cô nương, ắt hẳn sẽ được tôn thượng nhận làm đồ đệ." Nam nhân đó nói.

"Tôn thượng sao?" Vĩnh Hi ngẫm nghĩ một lúc, nàng cũng không biết phương pháp tu luyện nơi này ra sao, so với Thiên Sơn có gì khác biệt. Nhưng có một điều chắc chắn rằng hiện tại tu vi của nàng so với những người tu luyện này hẳn là kém hơn. Nàng cũng không muốn về sau lại gặp phải trường hợp như ngày hôm qua. Ở lại đây học tập thêm cũng tốt, có thể giúp ích. Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, Vĩnh Hi cũng đồng ý ở lại tham gia buổi tỷ thí kia. Nếu không được nhận, thì nàng lại đi bôn ba tiếp.

"Vậy cô nương nghỉ ngơi cho khỏe, cuộc tỷ thí kia hai tháng nữa mới diễn ra. Trong khoảng thời gian này ta sẽ đến giúp cô nương luyện tập một chút." Nam nhân đó nói xong thì lui ra ngoài để Vĩnh Hi nghỉ ngơi.

Nhìn nam nhân bước ra khỏi phòng, đôi chân mày của Vĩnh Hi khẽ nhíu lại rồi nàng lại nằm xuống nghỉ ngơi. Hình như nàng đã gặp nam tử này ở đâu đó rồi thì phải.

Nam tử kia sau khi nói chuyện với Vĩnh Hi xong thì đi ra bên ngoài, đến một tòa lầu trắng muốt. Khi nhìn thấy nam nhân ở trong đó thì cúi người hành lễ: "Tôn thượng, thuộc hạ đã giữ được nàng ở lại."

Nam nhân kia nghe được tin mình muốn nghe thì khẽ gật đầu rồi nói: "Đợi thân thể nàng tốt hơn thì ngươi dạy nàng những gì ta đã phân phó từ trước!"

"Vâng, tôn thượng!" Nam tử kia cung kính cúi người rồi lui ra ngoài.

Nam nhân thấy người đã lui ra thì đi vào bên trong, khẽ xoay tay vịn nơi ghế chủ tọa của hắn. Một mật đạo khẽ mở ra, nam nhân kia đi vào bên trong nhìn nữ tử đang say giấc ở đó, xung quanh nàng được bao phủ bởi một lớp băng dày thì nhu hòa nhìn nàng, thì thào nói: "Ngọc Nhi, nàng đợi ta một chút nữa thôi. Ta đã có cạch giúp nàng tỉnh lại!"



Cứ như vậy Vĩnh Hi ở lại Lộc Đà Sơn. Sau khi vết thương của nàng khỏi thì nam tử kia giữ đúng lời nói, dạy nàng rất nhiều cái tốt.

"Hạ Vũ, ta nói này sao mấy cái huynh dạy ta, ta thấy rất khác với những đệ tử khác trong Lộc Đà Sơn." Vĩnh Hi sau khi luyện tập xong thì hỏi.

"Ta thấy tư chất của Tiểu Hi muội tốt, nên dạy muội những gì ta học được trong những năm nay sau khi được tôn thượng thu nhận. Ta cũng muốn muội được tôn chủ thu nhận." Hạ Vũ nói. Vĩnh Hi vì không muốn nói tên thật cho mọi người biết đến nên nàng nói với Hạ Vũ nàng tên Vĩnh Tiểu Hi.

"Huynh không sợ sau khi ta được tôn thượng thu nhận, huynh sẽ bị tôn thượng lạnh nhạt sao?" Vĩnh Hi cười đùa trêu.

"Sẽ không!" Hạ Vũ cười nói, sau đó lại tiếp tục dạy Vĩnh Hi những thuật pháp tiếp theo.

Hai người trong vòng hơn một tháng này đã thân hơn không ít, nói chuyện cũng rất hợp. Chỉ có điều những đệ tử trong Lộc Đà Sơn biết được có một nữ tử không cần trải qua cuộc tỷ thí đã được nhận vào. Còn được đồ đệ duy nhất của tôn thượng dạy bảo thì ghen ghét. Nàng còn được ở nơi riêng, không phải chung đụng với những đệ tử khác. Vì vậy, những đệ tử nơi đây nhất là những nữ đệ tử thường tìm cách hãm hại nàng để đẩy nàng ra khỏi Lộc Đà Sơn.

Hôm đó như bình thường, Vĩnh Hi chăm chú luyện tập. Nhưng đang luyện tập thì ngoài từ ngoài cửa của bỗng dưng có một luồng khí đen bay thẳng vào vào. Vĩnh Hi thấy bất thường liền mở mắt, nhận ra tiên khí kia là của Lộc Na, đại sư tỷ của nàng thì nheo mắt. Tỷ ấy luôn kiếm chuyện với nàng như vậy, không biết lần này lại định giở trò gì nữa.

"Tiểu Hi, lần này đại sư huynh đi vắng. Ngươi đừng mong có thể thoát được kiếp này!" Nói xong Lộc Na lại thi triển một thuật pháp, luồng khói đen trong phòng nàng càng lúc càng mạnh thêm.

Vĩnh Hi nhìn thấy vậy, con ngươi khẽ co rút. Đại tỷ này cư nhiên vì muốn hạ nàng lại có thể dùng đến cấm thuật! Tay Vĩnh Hi khẽ vung lên, một luồng khí xanh hiện ra cùng với luồng khí đen kia đối đầu. Nhưng không hiểu Lộc Na này dùng cấm thuật ở đâu, thật sự rất mạnh. Vĩnh Hi nàng nếu là chưa bị phong ấn linh lực thì chuyện này đối với nàng dễ như trở bàn tay. Nhưng còn hiện tại, linh lực của nàng chưa đủ để áp chế lại nguồn linh lực mạnh mẽ kia. Tròng mắt khẽ chuyển, Vĩnh Hi gia tăng thêm linh lực, một tay vẽ chú hướng đến người ngoài cửa kia mà tới. Quả nhiên Lộc Na bên ngoài thấy từ bên trong một luồng sáng màu lam bắn tới thì nhanh nhẹn tránh đi, linh lực màu đen của nàng ta tạm thời thu lại.

Cũng chính là lúc này, Vĩnh Hi nhảy ra ngoài cửa sổ hướng bên ngoài mà chạy. Nàng lúc nãy vì vận dụng linh lực đánh ra một chưởng kia về phía Lộc Na nên nàng cũng bị luồng khí đen kia ảnh hưởng. Mắt Vĩnh Hi giờ đã mờ đi, nhìn không rõ nhưng nàng theo bản năng vẫn chạy về phía trước. Cho đến khi nàng đâm vào một bức tường bằng thịt thì mới ngừng lại, ngã nhào xuống đất.

Người kia thấy một nữ tử đang chạy về phía mình, nhưng lại không tránh né mà đâm thẳng vào mình thì nhíu mày. Mặc kệ người nào đó vì va phải mình mà ngã xuống, bàn tay người đó nâng nhẹ khẽ thi triển thuật pháp. Vĩnh Hi vì mất hết sực lực nằm dưới đất bị một nguồn lực vô hình kéo lên. Khi ý thức rõ ràng thì Vĩnh Hi mới nhận ra cổ của mình đang bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy.