Mẫn Hoa Tâm

Chương 15: Trợ tá




Cô chỉ chợp mắt hơn một canh giờ đã thức giấc. Mười lăm năm sống trong cảnh khó khăn dù ở thân phận công chúa đã ăn sâu vào xương tuỷ cô. Cho dù giờ cô đang là trưởng công chúa, một tay che trời thì vẫn không thể có nổi một giấc ngủ ngon.

Nhìn nam nhân nằm co ro trên sàn gỗ, cô không kìm được mà thở dài một hơi. Cô khẽ dùng chân mà lay Tưởng Đồng Lam dậy, nhưng trái ngược với suy đoán của cô, nam nhân này lập tức ngồi bật dậy rồi lại vội quỳ rạp xuống sàn.

"Lên giường ngủ." cô nói

Tưởng Đồng Lam tưởng mình nghe lầm mà ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng cùng gương mặt thanh thú, mỹ lệ hiếm có. Nếu đây là nữ nhân và cô là nam nhân chắc chắn sẽ không nỡ làm tổn hại đến Tưởng Đồng Lam dù chỉ một sợi tóc.

"Còn quỳ?" cô nói lại, Tưởng Đồng Nam nhanh nhẹn cầm gối và chăn chui lên giường mà nằm nhưng lại giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhìn Tưởng Đồng Nam y hệt như một thiếu nữ e thẹn vào đêm tân hôn.

"Ngủ đi." cô lạnh nhạt đáp rồi đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, lúc này cửa phòng cũng bật mở ra

Liên Nhi và Chương công công cùng vài cung nữ khác đi vào giúp cô sửa soạn, trang điểm. Chương công công nhìn về phía giường, không nổi sự mừng rỡ trong ánh mắt.

"Trưởng công chúa, người có muốn..." Chương công công ngập ngừng nói

"Giữ lại, làm trợ tá cho ta." cô nói nhưng trên gương mặt không biểu lộ chút biểu cảm

Sửa soạn xong, cô lập tức tới thư phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương.

"Hoàng tỷ." Chu Bá Nam cùng Chu Bá Nhật và Chu Mộng Khiết chạy vào thư phòng

"Sao vậy?" sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy nhưng giọng nói lại có chút dịu đi

"Chúng ta vào thành chơi được không?" Chu Bá Nhật nói với vẻ hào hứng

"Được. Nhưng không thể mặc như vậy."

"Chúng ta được mặc y phục thường dân sao ạ?" Chu Mộng Khiết hỏi thêm nhưng cô chỉ gật đầu nhẹ

Ba đứa trẻ này lập tức vui mừng mà lập tức đi thay y phục, Liên Nhi cũng cùng cô trở về phòng, giúp cô thay sang y phục thường dân. Mặc bộ trang phục này lên khiến cô bất giác nhớ về mình khi xưa.

"Liên cô cô, thời gian sắp tới cô cô phiền nhọc lòng với Tưởng Đồng Lam rồi."

"Không phiền công chúa. Chỉ cần khiến công chúa vui vẻ là tốt rồi."

"Cô cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nô tỳ cũng sắp đến tuổi tứ tuần rồi, công chúa an tâm, nô tỳ vẫn có thể hầu hạ người."

"Cô cô không tính thành gia lập thất sao?" cô nói câu này Liên Nhi vội quỳ thụp xuống

"Công chúa, người đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ bao năm qua đã phụ lòng tiên hoàng hậu, không thể chăm sóc công chúa chu đáo. Xin người, để nô tỳ bên cạnh hầu hạ người."

"Đứng lên đi. Ta chỉ hỏi vậy thôi. Chương Thanh."



"Có nô tài." Chương công công nhanh chóng đi vào

"Ta muốn Lưu Kim đi dạo cùng ta."

"Dạ, nô tài lập tức đi truyền lời." Chương công công nói rồi lui ra

"Công chúa, để một trợ tá đi cùng người thôi sao? Hay để nô tỳ đi gọi Ngô Diệp?"

"Không cần, Lưu Kim cũng là con nhà tướng. Không cần lo. Mà Tưởng Đồng Lam có vẻ có tài y thuật, cô cô có thể dựa vào điểm này mà chỉ dạy hắn."

"Dạ."

Mấy người bọn cô đi dạo trong thành Giang Nam, nơi này yên bình lại có phong cảnh hữu tình. Khác hẳn với hoàng cung sa hoa, cô độc kia. Ba đứa trẻ lần đầu được ra khỏi cung chơi, thấy những món ăn dân gian liền hí hửng vui mừng mà chạy qua từng sạp hàng một. Cũng vì vậy mà Chương Thanh khổ sở đi từng sạp một trả tiền cho họ.

"Muốn mua gì không?" cô hỏi khi thấy Lưu Kim cũng nhìn ngó khắp nơi

"Dạ không thưa trưở... tiểu thư." Lưu Kim vẫn chưa quen thay đổi cách gọi mà lắp bắp

"Vị cô nương này, có muốn xem bói không?" giọng nói của một lão bá thu hút cô

Một lão bá ăn mặc giản dị nhưng đôi mắt có lẽ như đã mù. Có lẽ là hữu duyên mà muốn nói với cô điều gì đó.

"...Được. Lưu Kim, ngươi đi tìm Chương Thanh đưa mọi người về thuyền rồi quay lại đây."

"Dạ." Lưu Kim nói rồi lập tức rời đi, lúc này cô mới ngồi xuống để lão bá ấy xem

"Ta có chút không hiểu, lão bá xem bói ra sao?" cô hơi nghi ngờ mà hỏi

"Lão tuy mù nhưng lại thấy được những thứ người khác không thấy. Lão mượn tay cô nương một chút được không?" lão bá nói, cô cũng đưa tay phải mình ra

Lão bá ấy khẽ vuốt nhẹ trong lòng bàn tay cô, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bàn tay hơi run run, cố gắng tìm đủ ba đồng xu nhét vào cái sóc. Một lần nữa vuốt nhẹ cả ba đồng xu, sắc mặt lão bá lúc này trong rất khó coi. Đôi mắt mù cứ nhìn lên trời nhưng hai hàng lông mày lại nhăn nhúm lại. Nụ cười lúc nãy trên môi cũng không còn.

"Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc." lão bá cảm thán

"Tiếc gì?"

"Cô nương có mệnh thất sát ở vị trí hãm địa, rất oai phong, thích mưu cầu việc lớn. Số cô độc thậm chí bạc tình. Nhưng lại có hung sát tinh dễ trở nên hung bạo, tàn ác..." lão bá chưa nói xong cô đã cắt ngang

"Ý lão bá đáng tiếc ta là nữ nhân?"

"Đúng là vậy.". Truyện Nữ Cường

"Đa tạ." cô nói rồi để lại vài ngân lượng rồi rời đi

Lời nói của lão bá khiến cô có chút suy ngẫm. Đúng là cô muốn xưng đế nhưng cô là muốn để An quốc ngày càng hưng thịnh, trở thành một minh quân. Nhưng qua lời lão bá nói, cô không khác gì một bạo quân.

Bỗng một đám nam nhân chặn trước mặt cô.

"Cô nương này, có muốn đi chơi với bổn công tử không?"

"Tránh ra." cô nghiêm giọng nói nhưng đổi lại là sự cười cợt từ đám nam nhân này

"Tiểu cô nương, cô đúng là gan thật. Dám từ chối bổn công tử?" một nam nhân vừa nói vừa ngứa tay ngứa chân mà chạm vào tóc cô, ngay lúc này một bóng người nhanh chóng đi lại khống chế hắn ta

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Lưu Kim vừa lo lắng vừa có vẻ sợ sệt nhìn sắc mặt không đổi của cô

"Tên này từ đâu ra vậy?" một đứa trong đám nam nhân kia nói

"Các ngươi còn đứng đó. Mau đánh hắn, bắt nha đầu kia về cho ta." tên nam nhân đang bị Lưu Kim khống chế đau đến mức nhăn nhó nhưng vẫn gào lên

Ngay khi đám người kia tính lao lên thì liền bị nhóm người mặc đồ đen bao vây, ai cũng cầm đao kề vào cổ từng tên khiến dân chúng lập tức hoảng loạn mà chạy đi tứ phía.

"Trưởng công chúa, nô tài đến muộn." Ngô Diệp cung kính cúi người nói

"Ừm." cô lạnh nhạt nói rồi đi thẳng về thuyền

Những người Sát Âm Các cùng Lưu Kim nhanh chóng áp giải mấy tên kia đi theo còn một nhóm người khác thì ở lại trấn an lòng dân đồng thời đền bù thiệt hại cho họ.

Khi cô đang dùng thiện cùng Lưu Kim và Tưởng Đồng Lam thì Chương công công đi vào.



"Trưởng công chúa..." Chương công công ấp úng khi thấy cô đang dùng bữa

"Nói."

"Đã điều tra được lai lịch của mấy tên hôm nay. Những tên khác chỉ là nô bộc của đích tử Vĩ gia."

"Vĩ gia?"

"Vĩ Ngân, một thương nhân giàu có bậc nhất ở Giang Nam. Còn Vĩ công tử hôm nay người gặp là Vĩ Thừa Ân."

"Ngươi muốn nói gì?"

"...Vĩ Ngân xin được gặp người, thưa trưởng công chúa."

"Một thương nhân lại sinh ra một tên vô lại. Còn muốn gặp ta?"

"Trưởng công chúa bớt giận, Vĩ Ngân có dâng lên vài thứ... Người xem." Chương công công nói rồi dâng lên cho cô mấy hộp nữ trang lớn nhỏ còn có ngân lượng

Cô lúc này đặt đũa xuống nhìn sang hộp nữ trang mà nói một cách ngắn gọn:

"Thiếu."

"Còn có cả người này." Chương công công nói xong liền mở cửa.

Một nam nhân gương mặt anh tuấn bị trói mà đi vào. Trên gương mặt biểu lộ vẻ không cam tâm.

"Trưởng công chúa, tên Vĩ Ngân này dùng nhi tử đổi nhi tử. Người xem..." Chương công công chưa nói xong, cô liền cắt ngang

"Thiếu đầu ngươi và hắn ta."

Nghe câu này của cô, Chương công công liền quỳ thụp xuống sàn.

"Trưởng công chúa tha tội."

"Ta nhớ đâu có bạc đãi ngươi. Ngươi túng thiếu đến vậy sao Chương Thanh."

"Không... không có..."

"Tự đi lĩnh năm mươi trượng. Ban cho Vĩ Thừa Ân cung hình rồi thả hắn đi. Những kẻ còn lại, giết."

Chương Thanh nghe vậy thì run rẩy đứng dậy, đồng thời kéo nam nhân bị trói kia đi ra.

"Đứng lại."

"Trưởng công chúa còn gì căn dặn." Chương công công run rẩy nói nhưng cô không đáp mà chỉ nhìn Lưu Kim đang đứng ăn

Lưu Kim hiểu ý cô, nhanh chóng đi ra cởi trói cho nam nhân kia.

"Trưởng công chúa không có nói giết tên này. Mau đi đi." Lưu Kim nói xong liền kéo nam nhân kia vào trong rồi đóng cửa phòng lại

"Thấy trưởng công chúa còn không hành lễ?" Liên Nhi đanh giọng quát khiến nam nhân ấy vội quỳ thụp xuống

"Đa tạ trưởng công chúa tha mạng." nam nhân ấy vội nói

"Ngươi tên gì?" Liên Nhi hỏi tiếp

"V...Vĩ Nhất Xích." nam nhân kia đáp

"Ngẩng đầu lên." cô nói, nam nhân kia lập tức làm theo

Gương mặt tuấn tú, góc cạnh cùng với thân hình cân đối. Không vạm vỡ, uy nghiêm như Lưu Kim. Cũng không tuấn mỹ, nhẹ nhàng như Tưởng Đồng Lam. Người này lại có phần tinh ranh, hoạt bát trong đôi mắt kia.

"Từ giờ ngươi là Diêu Nhất Hồng. Là trợ tá của ta. Được rồi, lui ra hết đi." cô nói rồi, Liên Nhi lập tức dọn dẹp cùng ba nam nhân kia ra ngoài

.......

"Cuối cùng cũng ở đây hết rồi. Đệ còn tưởng mình bị giết chứ." Nguyệt Xích vừa vào phòng liền nói

"Ta đêm qua cũng vậy, kiếp này của Tiểu Mẫn đúng là sợ chết mất." Nguyệt Lam nói thêm



"Hai đệ bớt nói lại, ở đây không an toàn." Nguyệt Kim nhắc nhở

"Mà hai huynh đã..." Nguyệt Xích vừa nói vừa làm động tác tay ám chỉ việc ân ái với cô

"Đầu đệ chỉ nghĩ được chuyện này!" Nguyệt Lam đáp nhanh

"Kiếp này của Tiểu Mẫn là Chu Hạ An, khó đối phó hơn nhiều. Chu Hạ An này không tin ai, chỉ tin bản thân. Nếu chúng ta chiếm được lòng tin của Chu Hạ An thì kết quả có thể thay đổi." Nguyệt Kim nói

"Cũng chỉ có cách đó." Nguyệt Lam hơi thở dài mà nói còn Nguyệt Xích lại đang chống tay lên bàn mà mơ mộng gì đó

"Nguyệt Xích, đệ nên nhớ, người chúng ta gặp bây giờ là Chu Hạ An, không phải Tiểu Mẫn." Nguyệt Kim nói

"Đệ biết nhưng khuôn mặt ấy, dáng vẻ đó thì vẫn vậy...." Nguyệt Xích còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Lam đánh một phát vào đầu cho tỉnh mộng.

.......

Chuyến vi hành nhanh chóng quay đầu đi về kinh thành. Cả chẳng đường đi lẫn về hết hơn một tháng. Ngay khi trở về hoàng cung, cô đã vùi mình trong đống tấu chương. Bình thường cô phê duyệt tấu sớ thường chỉ làm một mình. Cùng lắm thêm Lưu Kim giúp mài mực. Nhưng giờ có thêm hai trợ tá. Lạ thay là ba người này thay nhau lấy lòng cô.

Nếu không phải gửi đồ bổ vào lúc cô duyệt tấu chương cũng là muốn đến giúp cô sắp xếp tấu sớ hay mài mực. Có người còn muốn hầu hạ cô nhưng đều bị cô đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh nhạt. Cô để họ làm trợ tá không chỉ vì họ có diện mạo anh tuấn mà còn có thể giúp được cho cô sau này. Hơn nữa họ đều có một điểm chung, khiến cô nhớ về bản thân mình trong quá khứ.

Nếu không phải vì vài giây yếu lòng thì không biết đầu họ đã rơi từ lúc nào rồi.

An Lạc năm thứ tám. Giờ đây Chu Bá Nam đã mười lăm tuổi, nhưng dưới bàn tay của cô, tên hoàng đế này không khác gì một hôn quân. Cả ngày chỉ quan tâm phi tần hậu cung mà không quan tâm triều chính. Đỉnh điểm, Chu Bá Nam còn nói trưởng công chúa là cô trực tiếp lên triều mà không cần hắn ta.

"Hoàng thượng hôm nay không khoẻ, chỉ có bổn công chúa ta. Các vị có gì cứ bẩm báo." cô ngồi sau tấm rèm mà nói

"Bẩm trưởng công chúa, sứ giả Cao Ly đã đến Chu Quốc chúng ta gần một tháng nhưng vẫn chưa lần nào gặp được hoàng thượng. Chuyện liên hôn giữa Chu Quốc và Cao Ly không thể chậm trễ nữa thưa trưởng công chúa." Thẩm đại nhân nói

"Thẩm đại nhân, ngài nói vậy khác gì nói sứ giả Cao Ly không muốn gặp trưởng công chúa." Liêu đại nhân lên tiếng

"Ta... ngài... trưởng công chúa, xin người khuyên nhủ hoàng thượng thượng triều. Để mối liên hôn này sớm ngày định đoạt." Thẩm đại nhân nói lớn rồi quỳ xuống dập đầu

Các đại thần khác cũng đồng loạt quỳ xuống dập đầu mà nói:

"Xin người khuyên nhủ hoàng thượng sớm ngày thượng triều."

"Đứng dậy cả đi. Nếu không còn chuyện gì thì bãi triều. Liêu đại nhân, Thẩm đại nhân và thái phó ở lại." cô nói, các quan đại thần cũng nhanh chóng rời đi

Đợi các quan đại thần khác đã đi hết cô mới lên tiếng.

"Ba ngày nữa là thọ yến của ta, ta mong ba vị đại nhân cùng sứ giả Cao Ly có thể đến góp vui."

"Chuyện này..." Thẩm đại nhân chưa kịp nói xong đã liền bị tiếng của Liêu đại nhân và thái phó cắt ngang

"Thần tuân chỉ."

"Ừm. Lui đi." cô nói dứt câu, Chương công công nhanh chóng cùng cô rời đi