Mẫn Hoa Tâm

Chương 45: Ca ca




Húc Đào ở bên cạnh chứng kiến một màn này cũng khó giấu nổi nụ cười trên môi.

"Hoa Thần người đúng là xuất chúng. Không giống những kẻ khác." Húc Đào nói

"Không cần nịnh nọt. Ta biết chủ nhân ngươi không thể tới. Nghe nói hắn muốn tặng ta lễ vật?"

"Không phải chủ nhân của ta mà là Ma Quân." Húc Đào nhắc lại

"Có gì khác biệt?" cô khẽ nhíu mày mà hỏi

"Có nói thì chưa chắc Hoa Thần đã biết chủ nhân của ta." Húc Đào nói với vẻ mặt đắc ý

"Ngươi không nhận Ma Quân làm chủ nhân mà lại đi nhận Tiên Quân Mặc Nhất làm chủ nhân sao?" cô nói với ý dò xét, ai ngờ Húc Đào lập tức kinh ngạc như khẳng định suy đoán của cô là đúng

"Sao người biết?"

"Ta sẽ nói cho ngươi sau. Mặc Thạnh có gì cho ta?"

"Vật này, Húc Đào không thể đưa đến đây. Phiền Hoa Thần đi một chuyến tới Ma Giới."

"Ngươi ra ngoài đợi ta." cô nói xong Húc Đào cũng nhanh đi ra ngoài đứng đợi

"Hoa Thần, người một mình đến Ma Giới có nguy hiểm quá không?" Xà Bạch lúc này mới lên tiếng

"Không sao. Hắn sẽ không dám làm gì ta đâu. Ngươi phải ở đây thay ta nhận lễ vật của các tộc. Viên Dạ Minh Châu này, ngươi lén đưa về Xà tộc. Nói với đệ đệ của ngươi, trông coi cẩn thận." cô vừa nói vừa đưa viên Dạ Minh Châu cho Xà Bạch rồi rời đi cùng Húc Đào

Cô nghe nói Ma Giới vốn lạnh lẽo, âm u nhưng vẫn có ánh nắng, vẫn có hoa. Nhưng nay đến mới thấy. Địa ngục thì mãi mãi là địa ngục. Có hoa cũng chỉ là loài hoa dại, cố gắng lắm mới đâm chồi nhưng rồi cũng tàn lụi trong chốc lát bởi Ma Giới lạnh lẽo. Quanh năm lạnh lẽo, tuy không có tuyết nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh giá lan vào khoang phổi mình mỗi khi cô khẽ hít thở.

Khi đi tới một vách núi thì thấy ba cây cầu đá vắt vưởng, cheo leo chia làm ba hướng. Húc Đào dẫn đường, như đã quen cứ đi theo đường thẳng trước mặt, ấy là cây cầu giữa.

"Chắc người hẳn tò mò hai đường kia sẽ đi về đâu."

"Đây cũng là lần đầu ta đến Ma Giới. Có gì mong Húc Đào ma đầu chỉ điểm." cô nói với ngữ khí có phần kính trọng bởi cô đang ở đất của chúng, làm gì nói gì tốt nhất là vui lòng chúng

"Húc Đào không dám. Hai cây cầu bên cạnh mà Hoa Thần nhìn thấy vốn là hai đường dẫn tới núi Lương Phụ và núi Cao Lý. Rất lâu về trước, một người khi chết đi, hồn phách sẽ tách nhau ra và đi về những nơi khác nhau. Hồn đi về núi Lương Phụ,phách đi về núi Cao Lý. Điều này đã hình thành nền hai hệ thống địa phủ. Tuy Nhiên, sau này, hồn và phách lại hợp lại thành một thể thống nhất là linh hồn đều tới Thái Sơn địa phủ trở thành một hệ thống hoàn chỉnh."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Khi xưa ta cùng chủ nhân ngao du tứ phương, truyền cho nhân gian về Hoàng Tuyền, về Âm Phủ, về cõi U Minh này. Sau khi hồn phách đến Ma Giới sẽ được đưa đến các Điện khác nhau. Người đã từng nghe qua Thập Điện Diêm La chưa?"

"Có nghe."

"Điện Tần Quảng Vương hay Diêm Vương... nói chính xác hơn chính là Ma Quân nắm giữ sổ tử. Còn Điện Chuyển Luân Vương của Mạnh Bà sẽ nắm giữ sổ sinh. Sau khi các âm hồn bị định tội, các âm hồn chuyển các Điện khác để chịu phạt đồng thời xem xét phước phần. Mỗi tháng, các Điện sẽ chuyển giao một lần các quỷ hồn đến chỗ đình Mạnh Bà. Các quỷ hồn ấy sẽ lếch thếch đi từng bước qua cầu để có thể luân hồi."

"Cầu sao?"

"Đó là cầu Nại Hà bắc ngang qua sông Vong Xuyên. Có tất cả là sáu loại cầu Nại Hà: Cầu làm bằng vàng, bạc, ngọc, đá, gạch, cây. Tương ứng với Lục đạo. Kẻ thấy được hình dáng cầu Nại Hà ra sao còn tuỳ thuộc vào phước phần của kẻ đó cũng như kẻ đó sẽ đầu thai thành gì." Húc Đào nói với vẻ khoái chí lộ rõ

"Rồi sau đó?"

"Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng. Ma Quân đúng là từ bi. Bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người đàn bà tên Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện. Có kẻ nguyện làm âm hồn vất vưởng ở sông Vong Xuyên một ngàn năm chỉ mong có thể gặp lại người mình thương, kẻ mình hận. Đúng là cứng đầu."



"Đấy không phải cứng đầu. Là chấp niệm. Yêu mà không có được. Buông mà không nỡ. Cầu cũng không thể. Mất càng không cam tâm. Đến cả thần ma là chúng ta còn có chấp niệm không thể buông thì ngươi nói đám người đó sao có thể chứ." cô vừa dứt lời liền đứng trước Điện Tần Quảng Vương

"Hoa Thần, mời." Húc Đào nói

Nay cô diện bộ y phục đỏ này đến Ma Giới không hề có chút ăn khớp nào. Ở Ma Giới này, ai ai cũng đều mặc một màu đen tuyền cũng như Thiên Giới chỉ mặc y phục màu trắng mà họ cho là thanh cao. Bày trí ở đây cũng không khác Thiên Giới là mấy, chỉ khác chỗ là u ám và lạnh lẽo hơn.

"Tiểu Mẫn." Mặc Thạnh nhìn thấy cô thì lên tiếng đồng thời nhanh chóng đi xuống tiếp đón

"Ma Quân tặng lễ vật gì mà lại muốn ta đích thân tới đây."

"Nói lễ vật cũng không phải. Chúng ta cũng không phải người xa lạ. Nếu tính đúng thì ta cũng là tổ phụ của con."

"Gọi người là Ma Quân quen rồi. Giờ gọi là tổ phụ e là không thuận. Hơn nữa tổ mẫu của ta cũng chưa từng cưới gả cho ai." cô khẽ cười mà đáp, Mặc Thạnh nghe cô nói có chút trầm mặc nhưng cũng nhanh chóng tươi cười trở lại

"Mời con tới đây là có người muốn cho con gặp." Mặc Thạnh nói rồi nhìn ra phía cửa, cô cũng nhanh chóng quay lại nhìn thì hiện ra trước mắt cô là ca ca

"Diệp ca..." lời muốn nói như nghẹn lại cổ họng, đã một tháng rồi bây giờ cô mới cảm giác họng mình nghẹn ứ, sống mũi có chút cay cay như vậy nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị Nguyệt Linh Thạch đập tan

"Tiểu Mẫn. Ta cuối cùng cũng gặp được muội rồi." Nguyệt Diệp lao đến ôm chầm lấy cô như sợ cô sẽ lại biến mất

"Ảnh Lâm. Đừng lo, lát nữa ngươi sẽ quay về cũng Tiểu Mẫn. Đi lấy đồ của ngươi đi." Mặc Thạnh nói, Nguyệt Diệp mới buông cô ra

"Đa tạ Ma Quân." Nguyệt Diệp nói rồi nhanh như gió chạy đi lấy đồ

"Ảnh Lâm?" cô nhìn Mặc Thạnh một cách hoài nghi mà hỏi

"Đúng vậy giờ hắn không còn là Nguyệt Diệp nữa. Một tháng trước hồn phách của hắn tới Ma Giới làm loạn. Vì không có chân thân nên ta đành dùng bùn đất nặn thành người để hắn bớt náo. Có ai mà nghĩ tới lại là Nguyệt Diệp. Hắn không nhớ mình là ai, tên gì mà chỉ nhớ tới người muội muội là con. Ta cho hắn chân thân mới, nên ta cũng ban cho hắn tên mới, coi như làm lại từ đầu."

"Đa tạ Ma Quân. Ơn này ta nhất định sẽ trả."

"Con không nợ ta. Là ta nợ con, nợ Tiểu Liên, nợ Hoa tộc quá nhiều."

"Có thể cho ta hỏi chút. Tại sao phụ thân ta không có căn cốt cũng không có pháp lực nhưng cô mẫu lại có? Nếu như người nói thì chả phải họ đều là nhi tử của người sao."

"Không phải. Nguyệt Tùng là con riêng của Tiểu Liên. Con cũng biết nữ nhân Hoa tộc không cần nam nhân vẫn có thể mang thai mà. Còn Nguyệt Linh Lung mới là con của ta và Tiểu Liên. Ta vốn định ngày Tiểu Liên tu lên Hoa Thần cũng sẽ là đại hôn của bọn ta nhưng nó lại trở thành... Vậy nên Linh Lung mới có căn cốt và pháp lực."

"Nhưng pháp lực ấy bị phong ấn rồi. Phong ấn mạnh đến độ có thể giúp cô mẫu thoát khỏi cái chết của Nguyệt Linh Thạch. Thậm chí còn bảo toàn được chân thân, hồn phách và căn cốt." cô nói khiến Mặc Thạnh lộ rõ vẻ ngạc nhiên

"Ta có thể gặp Linh Lung không?"

"Ừm. Đợi có dịp, ta sẽ để người và cô mẫu gặp nhau." cô nói rồi nhìn thấy bóng dáng Ảnh Lâm đứng ở cửa điện

"Được rồi. Con mau quay về đi." nghe Mặc Thạnh nói vậy cô cũng chỉ cười nhẹ mà rời đi cùng Nguyệt Diệp hay bây giờ là Ảnh Lâm

"Tiểu Mẫn. Muội gầy đi rồi." Ảnh Lâm lẽo đẽo đi bên cạnh cô mà nói

"Ca ca, huynh... không nhớ gì sao?"

"Ta có chứ. Ta nhớ muội."

"Không phải. Ý muội là Hoa Sơn và mọi người."



"...Ta không biết tại sao một tháng trước bản thân lại ở Ma Giới này. Ta không nhớ gì, kể cả bản thân ta. Ta chỉ nhớ ta có muội, ta cần phải về bên cạnh muội. Ma Quân nói có thể ta nhập ma nhưng trước đó đã tu lên Hoa Tiên Tử nên mới mất đi chân thân. Mà sao tóc muội lại như vậy?"

"Cái này... là do muội và Nguyệt Linh Thạch nhập thể. Không sao." cô cười mà đáp

Ca ca quên hết thì sao chứ. May mắn là huynh ấy còn ở đây. Vậy Sinh Bảo Đăng kia thật sự có tác dụng sao? Tên Mặc Thiên không lừa mình nữa? Liệu những người khác có thể quay lại không? Khi nào các huynh ấy quay lại?

Cô cứ vừa đi vừa nghĩ trong im lặng mà về đến Hoa Sơn.

Sau khi Xà tộc cống lên Dạ Minh Châu, toàn bộ Xà tộc bỗng chốc mạnh lên một cách lạ thường. Có người nói được cô nâng đỡ, cũng có kẻ nói cống nạp bảo vật được hưởng một phần pháp lực của Nguyệt Linh Thạch. Âu cũng không sai, cô mượn tay Xà tộc để có thứ mình muốn đồng thời mua luôn lòng người.

Đúng như dự đoán, các Yêu tộc lớn nhỏ khi nghe được những tin đồn này đều nhanh chóng dâng tặng bảo vật.

"Hoa Thần, các Yêu tộc đều đã dâng lên bảo vật. Tiếp theo người muốn ra sao?" Xà Bạch hỏi

"Ngươi trả Dạ Minh Châu về rồi sao?"

"Thần vẫn chưa. Xà tộc để nói cũng khá kín tiếng nhưng phòng những kẻ nhiều chuyện nên Dạ Minh Châu vẫn được thần bảo quản. Thần chỉ đưa đến Nguyệt Trân Châu mà người ban thưởng tiện tung tin đồn."

"Vậy ngươi đem số Nguyệt Trân Châu còn lại chia cho các tộc đi. Chắc chúng đang mong chờ lắm rồi đấy." cô cười mà nói

"Dạ. Thần đi ngay." Xà Bạch cung kính nói, cùng lúc này Ảnh Lâm đi vào

"Lo chuyện gì thì cũng phải ăn đã. Đây ăn chút bánh hoa quế đi."

"Ca ca, muội vừa mới ăn bữa trưa xong. Cả bàn đồ ăn của huynh, muội vừa ăn sạch, huynh còn muốn muội ăn bánh. Muốn muội mập chết hay gì."

"Muội đâu mập nổi. Mà cho dù có ra sao, muội vẫn là Hoa Thần xinh đẹp, diễm lệ động lòng người. Ngoan ăn miếng đi." nghe Ảnh Lâm nói vậy nhưng cô không đáp mà chỉ nhìn huynh ấy "Muội hết thương ta rồi sao. Ta khó khăn lắm mới làm ra món bánh này, ăn thử chút đi."

"Được rồi. Muội mà không ăn thì huynh lại ăn vạ ra đây mất." cô nói rồi cầm lấy bánh hoa quế mà cắn một miếng, mùi vị này thật giống với mùi vị mà mẫu thân từng làm

"Sao hả? Ngon không?"

"Ừm. Ngon."

"Vậy ngày nào ta cũng làm cho muội ăn."

"Ca ca à, huynh rảnh thì có thể đi dạo, luyện võ, tu luyện. Huynh trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được, sao cứ phải đích thân làm mấy thứ này chứ. Mấy thứ này đã có đám Xảo Xảo lo rồi."

"Không được. Đám người đó không biết chăm sóc muội. Để muội gầy đi, ta lại phải chăm lại muội." nghe lời này của Ảnh Lâm khiến cô chỉ biết thở dài "Mà ta có gặp hai đứa nhóc, nhìn nét mặt khá giống muội. Đặc biệt là đôi mắt."

"....Có chuyện huynh chưa biết. Muội có nhi tử rồi. Chính là hai nam nhi mà huynh gặp. Là Nguyệt Bắc Thần và Nguyệt Lương Thần."

"Lúc nào? Sao trong ký ức ta không có? Phụ thân chúng là ai?"

"...Chúng không có phụ thân." cô nói vậy nhưng trong lòng Ảnh Lâm biết rõ cô không muốn nói đến chuyện này

"Vậy để ta đến chơi với chúng."

"Ca ca. Huynh..." cô chưa nói dứt lời Ảnh Lâm đã chạy như bay đến Nguyệt Tinh Cung khiến cô cũng phải thở dài

Tính cách của huynh ấy vẫn như vậy, thậm chí còn có chút giống Nguyệt Thanh. Nguyệt Diệp toàn bị cô và Nguyệt Thanh kéo đi chơi. Hai người gây hoạ nhưng một người chịu bởi Nguyệt Diệp là người hiền lành nhất cũng được mẫu thân ưu ái nhất trong các ca ca.