Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 24





Lúc này cuối cùng cũng ăn được tay nghề của đầu bếp Vương khi nóng hổi, trong lòng cô kích động đến mức nói không nên lời, đây đại khái là hoành thánh ngon nhất mà cô từng ăn trong hai đời.

Chỉ tiếc hoành thánh trơn trượt vào miệng, cô chỉ nếm được chút tươi mới rất khác biệt, cùng một ít thịt hoành thánh thơm ngon kia, chưa kịp tinh tế bình phẩm, liền nuốt vào bụng.

Lâm Niệm không nhịn được mím môi, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.

“Cô nếm thử hương vị chưa?”“Nếm được, sao lại không nếm được, chỉ là quá trơn trượt, tôi chỉ mới hút một chút là nuốt xuống luôn rồi.

”“Ai u, tôi cũng vậy, sao thứ này lại trơn như vậy chứ.


”"Tôi nếm được, tôi nói cho các cô biết, vỏ của hoành thánh này mỏng nhưng lại không mỏng, hàm răng cắn xuống đều không có chút cảm giác, còn có thịt ở bên trong, tuy rằng chỉ có một chút như vậy, nhưng chính là rất tươi, hơn nữa còn mềm, ăn rất ngon.

"“Thơm quá, sau này nếu như tôi có tiền, nhất định phải ăn một bàn tiệc lớn do đầu bếp Vương tự tay làm.

”“Vậy phải cần bao nhiêu tiền?”“Cái này ít nhất cũng phải mất khoảng một trăm đồng đi!”“Đâu chỉ vậy, không chỉ như vậy đâu, chừng một trăm đồng đều là món ăn đơn giản nhất, nếu thật sự muốn làm món ăn phức tạp hơn, chỉ riêng món đó đã phải hơn một ngàn rồi.

”“Đắt như vậy sao? Thế mà cũng có người ăn.

”“Người có tiền nguyện ý hưởng thụ nha, hơn nữa những người làm ăn kia có thể kiếm tiền, một năm có khi có thể kiếm được mấy chục vạn, còn có những người làm ăn lớn hơn nữa.

”Mọi người nói xong, lại bắt đầu thảo luận chuyện làm ăn kiếm tiền.

Lâm Niệm nghe rất chăm chú, đặc biệt là thời điểm nghe được có vài người một năm có thể kiếm được mấy vạn, trái tim của cô càng đập mạnh hơn, cô luôn cảm giác trong những ngày này, bản thân mình nghe được những lời về chuyện kiếm tiền so với mười năm kiếp trước cộng lại đều nhiều hơn.

Trong miệng mọi người, giống như làm cái gì cũng có thể kiếm tiền, việc kiếm tiền đặc biệt dễ dàng.

Nghĩ như vậy, cô lại nhìn thử về phía đầu bếp Vương, trong lòng có một chút ý nghĩ, cô cũng không nghĩ mình có thể lợi hại giống như đầu bếp Vương, cô chỉ nghĩ nếu như mình có thể học được một chút da lông từ tay nghề của đầu bếp Vương, cho dù chỉ là một chút, làm ra những món ăn ngon hơn của người khác một chút, về sau có phải cũng có thể đi ra ngoài làm ăn nhỏ hay không.

Mang theo chút tâm tư như vậy, ánh mắt Lâm Niệm nhìn về phía đầu bếp Vương mang theo vài phần chột dạ, cho nên khi đầu bếp Vương nhìn qua, cô liền vội vàng cúi đầu xuống, làm như cái gì cũng không biết.


Cơm nước xong, cô vẫn thu dọn đồ đạc rửa chén như thường ngày, sau đó cầm bánh trở về ký túc xá.

Lần này cô mang hộp cơm tới trước, đặt bánh vào trong hộp cơm, vừa sạch sẽ lại không lãng phí giấy dầu.

Sau đó cô lại chuyển ghế và cầm sách đi đến mảnh sân bên ngoài ký túc xá, coi ghế thành bàn học, còn mình ngồi ở trên bậc thang, cầm bút chì bắt đầu viết từng nét từng nét chữ một.

Đối với chuyện cô đột nhiên bắt đầu học tập, mấy người trong ký túc xá đều không nói gì, chỉ cảm khái hai câu cô quá nghiêm túc, những thứ khác thì không nói nhiều.

Lâm Niệm cũng không nói mình muốn đạt được mục đích gì, nếu các cô ấy không hỏi, cô cũng sẽ không nói thêm gì, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Mấy ngày sau, Lâm Niệm nghĩ đến điều cô nhớ thương vào mấy ngày hôm trước, cố ý đi đến sau bếp sớm một chút.


Đầu bếp Vương đương nhiên là không tới.

Nhưng Lâm Niệm lại vẫn không từ bỏ việc dậy sớm đi đến sau phòng bếp.

Bữa sáng bắt đầu vào bảy giờ rưỡi, cần có người đi qua hâm nóng sớm một chút, đây coi như là một công việc, có người chuyên môn làm.

Trước đây Lâm Niệm cũng không cướp việc của đối phương, chỉ giúp đỡ làm một số việc, ví dụ như lau bàn, đôi khi cũng cầm sách giáo khoa ngồi ở ngoài bếp học thuộc lòng.

.