Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 28





Sau một khoảng thời gian ngắn, động tác của cô cũng chậm rãi trôi chảy hơn.

Hồ Vịnh Mai thấy cô như vậy, cũng tuân thủ cam kết, dạy cô cách cán bột mì với cường độ và góc độ thích hợp.

Hai người trao đổi làm chuyện hai bên, đến bảy giờ rưỡi, các cô đã làm được khoảng chừng một trăm cái sủi cảo.

Người tới nghe nói buổi trưa được ăn sủi cảo đều cảm thấy hưng phấn.

Tuy rằng cuộc sống hiện tại so với trước kia tốt hơn nhiều, nếu như muốn ăn thịt thường xuyên cũng có thể mua một ít, nhưng chung quy vẫn là luyến tiếc ăn, muốn tiết kiệm tiền để làm chút chuyện khác.

Sủi cảo này ngoại trừ thịt, chính là bột mì trắng, loại nào cũng đáng giá, bình thường không nỡ ăn, hôm nay nhà hàng làm chuyện tốt, bọn họ ai nấy đều cao hứng không chịu nổi.

Thấy Hồ Vịnh Mai và Lâm Niệm đang bận rộn, bọn họ cũng biết việc làm sủi cảo này không phải là chuyện của các cô, mà là hỗ trợ, nghĩ đơn giản không có chuyện gì, cũng giúp đỡ cùng nhau đi làm trợ thủ.


Trong những người này phần lớn cũng không biết làm sủi cảo, nhưng chuyện khác có thể làm, ví dụ như bày thức ăn, rửa chén hay mấy việc vặt linh tinh, giảm bớt gánh nặng cho Lâm Niệm.

Động tác của Lâm Niệm cũng càng ngày càng thuần thục, về sau tốc độ của cô gần như không kém hơn Hồ Vịnh Mai nhiều lắm, hơn nữa sủi cảo gói ra muốn có hình dáng đều có hình dáng, vừa nhìn chính là loại nấu vào trong nồi sẽ không rã rời.

“Tiểu Lâm cô lợi hại quá, bình thường không nói lời nào, kết quả ngay cả làm sủi cảo cũng biết.

”Lâm Niệm và Hồ Vịnh Mai nhìn nhau cười, hai người đều không nói gì thêm.

Mấy trăm gói sủi cảo, Lâm Niệm và Hồ Vịnh Mai cùng nhau làm, không bao lâu đã hoàn thành.

Sủi cảo làm xong thì đặt trên kệ bếp, phải đợi đến giữa trưa mới có thể đun sủi cảo lên để ăn.

Lục tục có người tới, nghe nói buổi trưa ăn sủi cảo, ánh mắt thường thường nhìn về phía cái giá kia, hận không thể một giây sau là có thể ăn được sủi cảo nóng hổi.

Nhưng chuyện vui không chỉ vậy, ông chủ đã phát lì xì cho bọn họ.

Nói rằng ngày hôm qua tất cả mọi người rất vất vả, cho nên đều phát tiền thưởng cho mọi người, một bộ phận người được phát thưởng tám đồng 8, một bộ phận người được phát thưởng sáu đồng sáu.

Bên phía Lâm Niệm, là Lý Vân tự tay đưa cho cô.

“Trong khoảng thời gian này cô làm việc khá tốt, xem ra cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn.


" Lý Vân cười nói, đưa bao lì xì cho Lâm Niệm.

Đôi mắt của Lâm Niệm cong lên nói: "Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy cuộc sống sau này sẽ càng tốt hơn.

"Dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn so với cuộc sống ở kiếp trước.

Lý Vân mỉm cười, ghé sát vào nói chuyện với cô: "Còn có chuyện tốt hơn, ông chủ nghe nói buổi sáng cô giúp làm sủi cảo, cho nên tiền thưởng cho cô là tám đồng tám.

"Lâm Niệm mở to hai mắt, lấy tình huống và thời gian làm việc của cô, cô cho rằng nhất định là sáu đồng sáu, tám đồng tám, chẳng phải là nhiều hơn hai đồng hai hào sao?Cô có thể mua rất nhiều thứ với số tiền này.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, Lâm Niệm lại nói lời cảm ơn: "Chị Lý, cảm ơn chị Lý rất nhiều.

”"Là chính cô tự tranh thủ được, nếu không phải cô chịu khó như vậy, cũng sẽ không lấy được số tiền này," Lý Vân vẫn mỉm cười nói: "Nghe nói cô hiện tại đang tự mình học kiến thức tiểu học.

"Lâm Niệm gật đầu, trong ánh mắt là sự rạng rỡ lấp lánh: “Đúng vậy ạ, em muốn học một chút văn hóa, sau này mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

”“Cố lên, cô chắc chắn làm được.


" Lý Vân khích lệ, cô cảm thấy nếu Lâm Niệm vẫn cố gắng như vậy, không chừng về sau thật sự sẽ có tiền đồ lớn.

Lâm Niệm nhếch khóe môi lên: "Nhất định.

"Trong bao lì xì là tám đồng tám hào mới tinh, Lâm Niệm đặt nó chung với tiền lương, cộng thêm tám mươi đồng tiền lương vừa mới nhận được, cùng với mấy hào còn lại trước đó, hiện tại trong tay cô tổng cộng có tám mươi chín đồng ba hào.

Tính ra tương đương với lúc trước cô đi ra ngoài không tiêu mất số tiền nào.

Số tiền này đối với cô bây giờ mà nói xem như là một khoản tiền không nhỏ.

.