Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 132




Mặc dù hoàn cảnh ở trấn Cương Mã có hơi khắc nghiệt, thế nhưng đám người Tạ Dư An sống ở homestay vẫn có đầy đủ mạng mẽo wifi, giữa ánh mặt trời như thiêu đốt vào ban ngày cũng có người giúp họ giữ được màu da trong quá trình quay phim, cho nên cũng không có gì là không chấp nhận được.



Bên cạnh đó còn có những người ở không quen là nhân viên nữ trong đoàn phim, dù sao thì thể lực giữa phụ nữ và đàn ông vẫn có sự chênh lệch nhất định, thế nhưng tại sa mạc Gobi lại có diễn viên nữ Chúc Mộ Lan đóng vai em gái của Kinh Uyên là không oán hận chút nào____《 Kinh Uyên Lục 》 đã quay những cảnh chiến đấu với người Hung Nô ở đây, đáng lẽ sẽ không có diễn viên nữ nào, thế nhưng 《 Kinh Uyên Lục 》 là một bộ tiểu thuyết lịch sử không có cơ sở, vào thời điểm đó, phụ nữ cũng có thể đi đánh giặc và làm tướng quân.



Nhà họ Kinh dù là nam hay nữ cũng đều là đại tướng, triều đình nước Tiêu có bốn vị đại tướng, ngoài nhà họ Kỷ thì đều xuất thân từ nhà họ Kinh, trong truyện gốc, Ngũ hoàng tử Tễ Phong vì để mở rộng binh lực của mình mà đã để Kỷ Minh Tinh thoát khỏi danh xưng "Tiểu tướng quân họ Kỷ", trở thành một trong bốn vị đại tướng, lại cố tình dừng lại ở cửa ải sa mạc Gobi, cố tình không đi giúp đỡ Kinh Châu trong trận chiến với quân Hung Nô, khiến cho toàn quân do Kinh Châu lãnh đạo bị diệt, Kinh Châu đầu mình hai nơi, ngay cả xác được chuyển về Kinh Đô cũng không được hoàn chỉnh.



Kinh Uyên chém hai vị hoàng đế đầu tiên là vì nghĩ họ không xứng đáng làm hoàng đế, đến lượt Ngũ hoàng tử Tễ Phong là vì anh ta đã tra ra sự thật về cái chết của Kinh Châu, cho nên anh ta phải tự tay giết Tễ Phong để báo thù cho em gái.



Lúc đầu, Tễ Phong ở chỗ này giết Kinh Châu, vì vậy mà sau khi Kinh Uyên tạo phản cũng đã dồn người tài giỏi mà Tễ Phong một tay nâng đỡ là Kỷ Minh Tinh đến cửa ải, cuối cùng chặt đầu Kỷ Minh Tinh tại chỗ này, tiếp đó đem đầu của Kỷ Minh Tinh về kinh thành, buộc Tễ Phong thoái vị.



Đoàn phim 《 Kinh Uyên Lục 》 đi đến trấn Cương Mã chính là để quay cảnh cuối cùng này.



Hoàn cảnh ở sa mạc gian khổ, mặc kệ có thể quen với cuộc sống ở đây hay không, mọi người đều hy vọng có thể kết thúc sớm để về nhà gặp người thân hoặc người yêu của họ, dù sao thì không phải ai cũng có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đến từng địa điểm quay phim của đoàn phim để yêu đương như Thẩm Trọng Thành.



Có lẽ là vì trước Thẩm Trọng Thành thường đến thăm Tạ Dư An ở từng nơi lấy cảnh, cho nên sau khi đến trấn Cương Mã, trong thời gian nghỉ ngơi sau khi kết thúc buổi quay, các nhân viên rảnh rỗi sẽ nói chuyện hoặc trêu ghẹo Ta Dư An, bảo là ông chủ Thẩm nhà cậu lần này dự định lúc nào đến gặp cậu vậy, nếu như đến vào thời gian này thì có thể tham gia lễ hội lửa trại với người dân trong trấn.



Ngay từ đầu lúc bị hỏi, Tạ Dư An không có cảm giác gì, thế nhưng càng nghe hỏi nhiều thì Tạ Dư An bỗng nhiên không biết tại sao lại có chút mất mát.



Người dân ở trấn Cương Mã rất giản dị và có nhịp sống rất chậm, Ngỗi Chính Côn và Tiền Xán hiện tại mỗi tối thường bê một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh bên đống lửa để sửi ấm và nói về kịch bản, trong khi bác sĩ Lâm, một bác sĩ mổ chính có tiếng của khoa ngoại lại bắt đầu trò chuyện với một số thầy thuốc già trong trấn về một vài vấn đề liên quan đến thuốc bắc, những nghệ sĩ và nhân viên khác trong đoàn phim đang ở cách xa cậu, cho nên Tạ Dư An cũng không biết bọn đang làm những gì, thế nhưng Tạ Dư An nghĩ, những gì mà bọn họ trải qua hẳn cũng rất phong phú..



Chỉ có riêng cậu là giống như thiếu một cái gì đó, luôn có một nơi có cảm giác trống rỗng.



Tạ Dư An biết lí do tại sao.



Cậu ở trấn Cương Mã nếu nghe thấy chuyện thú hoặc nhìn thấy khung cảnh độc đáo thì sẽ ghi nhớ và chụp ảnh lại rồi chia sẻ với Thẩm Trọng Thành, Thẩm Trọng Thành vẫn như trước mà mỗi ngày đều trò chuyện với cậu rất lâu xong mới chúc cậu ngủ ngon, nhưng qua một khoảng thời gian____nói đúng ra cũng không thể tính là lâu, thế nhưng Tạ Dư An cũng nhận ra rằng nỗi nhớ Thẩm Trọng Thành càng ngày càng thêm sâu, cách một màn hình, dùng mạng kết nối cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim cậu, cậu muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Trọng Thành, muốn tự tay ôm lấy người mình thích.



Vì vậy mà ba ngày trước khi diễn ra đêm mưa sao băng và đốt lửa trại, Tạ Dư An trong lúc trò chuyện cuối cùng cũng không thể nhịn được mà nói với Thẩm Trọng Thành: "Em nghe nói mấy ngày nữa trấn Cương Mã sẽ có một trận mưa sao băng, người dân trong trấn sẽ tổ chức lễ hội lửa trại vào hôm đó ấy anh."



"Lễ hội lửa trại?" Thẩm Trọng Thành nói: "Anh không biết nó có giống với nước ngoài hay không, lúc anh ở nước Anh đã tham gia một lần, tuy rằng lúc đó không có mưa sao băng, thế nhưng vẫn rất vui."



"... Anh đã tham gia sao?" Tạ Dư An cũng không biết tại sao mình lại muốn nhắc đến chuyện này với Thẩm Trọng Thành, lúc cậu nói về lễ hội lửa trại ở trấn Cương Mã còn nói bằng giọng khoe khoang và hấp dẫn thú vị, giống như mong Thẩm Trọng Thành có thể bị lời nói của cậu làm cho lung lay, sau đó đến trấn Cương Mã để tham gia đêm mưa sao băng hiếm hoi và lễ hội lửa trại này.



Kết quả Thẩm Trọng Thành lại nói với cậu rằng anh đã chơi lúc ở nước ngoài, đối với anh mà nói thì cũng không phải chuyện hiếm lạ, vì vậy mà Tạ Dư An càng mất mát, cậu nói một cách ỉu xìu: "Em thì chưa từng tham gia..."



Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, chỉ là mưa sao băng mà thôi, mặc dù nghe ra có vẻ rất hiếm gặp, thế nhưng cũng không phải là hiện tượng thiên nhiên rất hiếm, trước đây đã từng xảy ra vô số lần, đối với Thẩm Trọng Thành mà nói, anh có thể nhìn thấy nó một lần trong vô số lần đấy, lễ hội lửa trại thì càng không cần phải nói.



Nhưng Tạ Dư An không biết rằng từ khi cậu mở miệng nói câu đầu tiên đầy mong chờ cho đến cuối cùng mang theo vẻ khổ sở thất vọng, Thẩm Trọng Thành đều nghe ra tất cả, thế nhưng anh không có chỉ ra, anh nói với Tạ Dư An: "Nếu em đã nói chưa từng tham gia lễ hội lửa trại thì hôm đó em đi đi nha, nhớ chơi thật vui."



Nghe Thẩm Trọng Thành nói ra câu sau cùng, Tạ Dư An cũng không biết dây thần kinh nào cũng mình không bình thường, cứ như tủi thân, cũng như đang làm nũng, nhưng nói chính xác thì chỉ đang trình bày sự thật, cậu nói: "Không có anh ở đây thì sao em có thể chơi vui được chứ? "



Sau khi nói xong câu đó, Tạ Dư An cũng ngây ngẩn cả người.



Chờ khi cậu phản ứng được bản thân đã nói những gì, Thẩm Trọng Thành ở đầu dây bên kia lại cúi đầu khẽ cười, tiếng cười ôn hòa của anh theo lỗ âm thanh truyền tới, rơi vào trong tai Tạ Dư An, cậu và trái tim cùng nhau run rẩy, anh hỏi Tạ Dư An: "Em thật sự hy vọng anh sẽ có mặt ở đấy vào ngày hôm đó sao?"



Tạ Dư An tất nhiên là hy vọng, thế nhưng cậu hiểu rõ là không thể thừa nhận điều đó, bởi vì Thẩm Trọng Thành có công việc riêng của anh, mà Thẩm Trọng Thành rất thương cậu_____nếu như cậu thừa nhận, Thẩm Trọng Thành có thể sẽ bỏ công việc của mình để đến đây tham gia lễ hội lửa trại cùng cậu.



Nhưng Tạ Dư An cũng không thể phủ nhận, bởi vì nó hoàn toàn vi phạm niềm hy vọng bên trong của cậu, cho nên cậu nói với Thẩm Trọng Thành rằng: "Nhưng ở đây không có dự án nào cần anh đi công tác mà."



Thẩm Trọng Thành học theo giọng điệu của Tạ Dư An, nhanh chóng hùa theo cậu, "Đúng vậy."



Thẩm Trọng Thành trả lời quá nhanh, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, trong chốc lát Tạ Dư An không biết nên nói tiếp thế nào, cũng không biết phải tiếp tục nói gì, cho nên liền cứng đờ nói với Thẩm Trọng Thành một câu "Ngủ ngon, yêu anh" rồi nói mình buồn ngủ.




Nhưng Thẩm Trọng Thành không để Tạ Dư An cúp điện thoại, anh ngăn cậu lại và nói: "Chờ đã cục cưng, sao anh có cảm giác đêm nay em "yêu anh" có lệ quá vậy".



Tạ Dư An nói cho anh biết: "Bé cưng, anh nghe nhầm rồi, không có mà."



Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì liền cười một tiếng: "Cục cưng, anh cũng yêu anh, ngủ ngon."



Sau khi Tạ Dư An nghe xong thì càng tức.



Cơ mà cậu cũng không biết mình đang tức cái gì, trước khi ngủ cậu chỉnh xong đồng hồ báo thức rồi chuẩn bị khóa màn hình để ngủ thì lại nhìn thấy hình nền di động là ảnh cậu và anh chụp chung. Cậu nhìn Thẩm Trọng Thành trong bức ảnh, tiếp đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một cái, suy nghĩ trong lòng lại là: Nếu như tối nay gọi video với Thẩm Trọng Thành thì tốt rồi, như vậy có thể trông thấy anh ấy một chút.



Cũng không biết có phải là ngẫu nhiên hay không, vào lúc này Thẩm Trọng Thành lại gửi wechat cho Tạ Dư An: [Cục cưng, ông xã nhớ em không ngủ được. ]



Lúc này Tạ Dư An mới không nhịn được mà cong môi, trả lời lại Thẩm Trọng Thành một tin: [Cục cưng của anh đã ngủ rồi, tin nhắn này không được gửi bởi chính chủ, xin vui lòng không thu hồi. ]



Thẩm Trọng Thành: [??? ]




Không để ý đến ba dấu chấm hỏi của Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, Tạ Dư An phải quay cảnh Tễ Phong bắn chết Kinh Châu, ai ngờ lúc nghỉ ngơi giữa chừng sau khi kết thúc đoạn đối diễn của cậu và Chúc Mộ Lan, cô nàng thế mà lại cười cười rồi thuận miệng hỏi cậu: "Dư An, ngày mai là tới lễ hội lửa trại rồi, hôm nay ông chủ Thẩm vẫn chưa tới gặp cậu sao?"



Sau khi nói chuyện với Thẩm Trọng Thành vào tối qua, hôm nay cậu được nghe lại câu hỏi thịnh hành mấy ngày trước lại không cảm thấy mất mát nữa, cậu cũng mỉm cười trả lời Chúc Mộ Lan: "Trấn Cương Mã quá xa, đi tới đi lui cũng phải mất một ngày, dù sao khoảng hai tuần nữa là bộ phim có thể hoàn thành rồi, vì vậy mà chúng tôi quyết định chờ đến lúc quay về sẽ gặp nhau."



"Vậy sao." Chúc Mộ Lan cũng cảm thấy Thẩm Trọng Thành là người như vậy, bận mới là bình thường, chứ trước đây đến thăm Tạ Dư An nhiều lần thì ngược lại không bình thường, "Nhưng tiếc là ông chủ Thẩm không thể thấy được mưa sao băng vào ngày mai, nghe nói trận mưa sao băng này là trận lớn nhất trong vòng mười năm qua của trấn Cương Mã."



Tạ Dư An cười nói: "Đúng vậy, anh ấy đã lỡ mất một trăm triệu ngôi sao."



Mà khi cậu quay về nơi ở lúc sập tối, cậu cũng nói với Thẩm Trọng Thành như vậy: "Ngày mai anh sẽ không thấy mưa sao băng, anh sẽ lỡ mất một trăm triệu ngôi sao."



Thẩm Trọng Thành giả vờ thở dài: "Đúng là quá đáng tiếc, em sẽ quay lại cho anh xem đúng không cục cưng?"



"Để xem tâm trạng của em đã." Tạ Dư An cũng giả bộ tìm cớ, "Các pixel của em không tốt, dù có quay cũng nhìn không ra đâu."



Thẩm Trọng Thành nói: "Đừng nói trận mưa sao băng mười năm khó gặp ở trấn Cương Mã, ngay cả pháo hoa cách mười ngày được thấy ở Hoa Thành, nếu anh thấy được thì chắc chắn sẽ chụp lại gửi cho cục cưng xem."



Đổi lại Tạ Dư An, cậu cũng sẽ làm như vậy, thế nhưng cậu vẫn cố tình trêu chọc Trọng Thành: "Được rồi được rồi, biết anh yêu em rồi, tối nay em đã hẹn chơi bài với Tiền Xán và bác sĩ Lâm, em cúp máy nha."



Thẩm Trọng Thành giả bộ khóc hai tiếng: "Được, chơi cho đã rồi trở về, anh còn yêu em."



Tiền Xán thật sự hẹn Tạ Dư An và bác sĩ Lâm chơi bài, bởi vì anh ấy thấy mấy ngày nay tâm trạng của Tạ Dư An không tốt, cho nên anh muốn làm cho Tạ Dư An vui vẻ hơn chút, chẳng qua những hoạt động giải trí ở trấn nhỏ xa xôi này không được nhiều lắm, mọi người chỉ có thể chơi bài.



Lúc rút thẻ, Tiền Xán làm cho bầu không khó sôi nổi: "Úi chà, đạo diễn Ngỗi không có ở đây, không biết lần này ai sẽ là địa chủ-____chời má! Tôi là địa chủ!"



Biểu cảm quá lố và giọng điệu của Tiền Xán thật sự đã khiến Tạ Dư An bật cười, khi cậu định đưa tay chạm vào những lá bài, màn đêm bên ngoài lại bỗng nhiên xẹt qua vài vệt sáng.



"Hả? Không phải mưa sao băng là vào ngày mai sao?" Tiền Xán cũng nhìn thấy vài vệt ánh sáng rực rỡ, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Mà ngay lúc anh vừa nói xong, một tiếng nổ mạnh giống như bị bóp nghẹt đột nhiên xuất hiện bên tai bọn họ, mà những vệt sáng này không giống với mưa sao băng, nó bay vào chỗ sâu của bầu trời, đến khi đạt đến điểm cao nhất của bầu trời đêm, nó bùng cháy lên vừa giống mưa sao băng lại vừa giống như pháo hoa.