Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 174




Da bị phồng lên, dường như bên trong là một con sâu.

Mọi người có mặt đều sợ hãi không dám nói.

Quách Thiên đau đến mức hét lên, chửi rủa: "Cô định giết chết tôi à?"

Lục Kiến Vi lạnh lùng cười một tiếng, tăng tốc độ đọc phù chú.

Cổ trùng bị áp đảo như vậy, làm chủ nhân của cổ trùng chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Da trán Quách Thiên càng phồng to, sau đó bất ngờ vỡ ra, máu bắn ra, một con sâu rơi xuống đất, lẫn trong máu, còn định bò trở lại vào người Quách Thiên.

Con sâu không lớn nhưng trông kỳ quái và đáng sợ.

Quách Thiên đã đau khổ không chịu nổi, nhìn thấy con sâu đang bò về phía mình, liền lùi lại phía sau, lưng mồ hôi đầm đìa, hai hàm răng lộp cộp va vào nhau.

Hắn ta lùi vào gầm giường, giọng run rẩy: "Nhanh chóng giết con sâu đi, nhanh lên! Tôi sẽ trả tiền ngay lập tức! Cô giết nó đi, cô muốn gì tôi cũng cho!

Giọng của Quách Thiên thật khó nghe.

Lục Kiến Vi lơ đãng nói: "Tôi giàu hơn anh."

Một câu nói đã bịt miệng Quách Thiên, khiến hắn không còn gì để nói.

Gia đình họ Quách chỉ là một gia đình bình thường, việc họ có thể lấy ra hàng chục triệu đã là khá tốt rồi! Họ không thể sánh được với Lục Kiến Vi.

Quách Thiên chỉ nói suông mà thôi.

Lục Kiến Vi giam giữ cổ trùng dưới phù chú.

Cổ trùng này chính là thứ mà cô gái kia đã gieo, luôn tồn tại trong cơ thể họ! Khi da bong tróc xong, nó sẽ rời khỏi cơ thể và chết đi.

Có thể nói cổ trùng và vật chủ có số phận chung.

Có thể tưởng tượng, việc này ghê tởm đến mức nào, khi họ đã hại cả đời người khác và phải chịu quả báo.

Thời gian trôi qua, cổ trùng vẫn đang vùng vây dưới phù chú.

Cổ trùng không thể rời xa cơ thể vật chủ trong thời gian dài, nó vùng vẫy không lâu thì tự chết.

Quách Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Lục Kiến Vi không lãng phí lời nói mà lại sử dụng cùng một phương pháp để loại bỏ cổ trùng trên cơ thể ông bà Quách.

Ba người không còn tiếp tục bong da, đều thở phào nhẹ nhõm.

Quách Minh không muốn nói thêm.

Thế giới quan của thây Quách đã sụp đổ! Một là do những gì vừa diễn ra, hai là việc cha mẹ và em trai đã ép chết một cô gái vô tội.

Điều này đã gây ra một đòn giáng mạnh cho Quách Minh.

Lục Kiến Vi không dự định loại bỏ âm khí trên người họ: "Trên người các người vẫn còn thứ khác, muốn giải quyết thì tự mình đi xin lỗi đi."

Quách Thiên lại bị dọa đến nỗi không dám mở miệng.

Lục Kiến Vi thêm một câu tàn nhẫn: "Một ngày không được tha thứ, các người sẽ bị âm khí quấn quanh một ngày”

Khi cô nói câu này, giọng điệu rất bình thường nhưng ba người cảm thấy một luồng lạnh buốt, từng cơn lạnh chạy dọc cột sống.

Giống như hồn ma của cô gái kia đã quay trở lại.

Bên ngoài phòng bệnh, bầu trời đã tối đen, càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi cho mọi người, họ run rẩy không dám nói năng gì.

Quách Minh cuối cùng hỏi: "Mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không?"

Lục Kiến Vi gật đầu: "Ừm."

Đến khi ra khỏi phòng bệnh, Lục Kiến Vi dừng lại, không quay người nói: "Thầy Quách! Thầy nên đi đốt ít vàng mã cho cô gái kia." Cô nhìn Hình Dao Dao: "Việc thây vẫn khỏe mạnh cũng không phải không có lý do."

Quách Minh nghĩ rằng mình đã được cô gái kia tha thứ, gật đầu nói: "Chắc chắn! Ngày mai thầy sẽ đi mua đồ vê cúng cho cô ấy."

Gia đình mình đã hại người ta, Quách Minh tự nhủ nhất định phải bù đắp.

Hình Dao Dao đứng phía sau thở phào nhẹ nhõm, không mở lời mà cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Cô ấy sợ mình sẽ bị Lục Kiến Vi nhắc đến.

Y tá đi kiểm tra cũng đã đến.

Không lâu sau, một vài bác sĩ vội vã chạy đến... Bác sĩ kinh ngạc nói: "Thật sự đã khỏi rồi ư?" Bệnh viện đã kiểm tra lâu như vậy mà không tìm ra câu trả lời, giờ lại tự nhiên khỏi, thật là kỳ lạ.

Một bác sĩ khác kiểm tra ba người họ một lượt, nói: "Cân ghi chép lại căn bệnh này! Xem có khả năng tái phát không?"

Quách Minh là người nhà bệnh nhân, tự nhiên phải vào trong.