Lục Kiến Vi tán thành: "Đúng vậy."
Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần bỗng nhiên lùi lại: "May mà họ không ở cạnh phòng chúng ta... Tối nay, bọn họ chắc chắn xảy ra chuyện."
Lục Kiến Vi giải thích cho hai người: "Chuông gió của họ được làm từ cốt đồng, có tác dụng gọi ma, còn được gọi là chuông gọi quỷ."
Trần Viễn Phương nói: "Thật là tự tìm cái chết."
Tên gọi [Chuông gọi quỷ] nghe thấy rất quái dị! Chuông Tam Thanh nghe hay hơn.
Từ xưa đến nay, việc dùng chuông làm pháp khí không phải ít, chuông Tam Thanh mà Lục Kiến Vi mang theo lân này là một trong số đó, ngoài ra còn có một số chuông gọi hồn, chuyên mời hồn phách.
Còn chuông gọi quỷ chủ yếu là những hồn ma chết oan hoặc là do làm điều xấu hay là sau khi chết oán khí chất trời thành quỷ dữ, thông thường đạo gia sẽ không sử dụng.
Lục Kiến Vi không thích sử dụng chuông làm pháp khí! Vì vậy chuông Tam Thanh cũng rất ít khi được dùng.
Cô cười lạnh một tiếng: "Thật là nghĩ quá đơn giản, treo chuông gió ở hướng cửa quỷ, sợ là đến chết cũng không biết tại sao."
Lục Kiến Vi quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, hai người của Bảo Sơn Quan cũng đi ra từ bên trong.
Họ đi qua phòng treo chuông gió, không nhìn lung tung mà đi thẳng tới chỗ đám người của Lục Kiến Vi.
Trương Hữu Sơn ngửi thấy mùi lẩu, kìm nén sự thèm thuồng, lên tiếng: "Lục đạo trưởng."
Lục Kiến Vi gật đầu, chỉ về phía hai người của phòng 1408: "Các anh đã nhắc nhở họ chưa?"
Trương Hữu Sơn nhìn qua, sắc mặt cũng không tốt.
Anh ấy nói: "Nói cũng vô ích, họ rất cứng đầu! Trước khi xuống sảnh dùng bữa, tôi đã nhắc nhở họ rồi."
Lục Kiến Vi nói: "Nếu đã vậy, cứ để xem họ sẽ chết thế nào."
Trương Hữu Thủy kinh ngạc, không ngờ vị đạo trưởng trẻ tuổi này lại có tính tình nóng nảy đến thế.
Trương Hữu Sơn tiết lộ: "Bát Quái Trấn Tà Linh của phái Chính Nhất cũng nằm trong số phân thưởng lần này nhưng phải đợi đến sau khi ngày mai kết thúc mới có."
Nghe vậy, Lục Kiến Vi thấy thú vị: "Hiệp hội thật là giàu có."
Bát Quái Trấn Tà Linh là pháp khí của phái Chính Nhất, rất mạnh mẽ, hồn ma lang thang tiếp cận sẽ bị tan xương nát thịt! Đồng thời, nó cũng rất hiếm có.
Trương Hữu Thủy nhỏ giọng: "Thực ra là vì năm nay phái Chính Nhất cũng đưa ra ba người nên mới..."
Lục Kiến Vi hiểu ra.
Như vậy vừa có thể thể hiện sự hào phóng của phái Chính Nhất, nếu đệ tử của mình đủ mạnh mẽ, cũng có thể trực tiếp mang đồ trở về, không mất mát gì cả! Dù sao việc có thể mang ra đã là điều đáng khen rồi.
Việc sử dụng Bát Quái Trấn Tà Linh vẫn còn điều kiện, phải được truyền đạo lệnh và đạo kỷ mới có thể sử dụng.
Nói cách khác, đây là một pháp bảo đặc biệt, chủ yếu dành riêng cho đạo sĩ của phái Chính Nhất, người ngoài hâu như không có khả năng sử dụng được.
Trương Hữu Thủy nói: "Chúng tôi xuống trước đây."
Lục Kiến Vi gật nhẹ, nghiêng người nhường đường.
Hai đạo sĩ của Bảo Sơn Quan tính tình cũng khá tốt, lần trước gặp ở Hiệp Hội Đạo Giáo bọn họ cũng nói ít hiểu nhiều.
Sau khi Trương Hữu Sơn và Trương Hữu Thủy rời đi! Hai người kia cũng treo xong chuông gió.
Một trong hai người còn vung vẩy một chút! Sau đó cả hai vào phòng, chuông gió va vào cánh cửa, ngay lập tức phát ra tiếng vang.
Khác với chuông gió làm từ nhựa hay vỏ sò, tiếng chuông này có âm thanh nặng nề bất thường nhưng lại truyền đi xa.
Lục Kiến Vi cũng muốn biết tối nay phòng họ sẽ có quỷ gì xâm nhập.
Sau mười giờ, các đạo sĩ ở bên ngoài cũng lần lượt trở về.
Đa số mọi người đều ở tâng mười bốn, phần còn lại thì ở tầng bốn! Khách sạn này rất kín tiếng, không có thông tin gì những tầng từng xảy ra tai nạn.
Các sự kiện siêu nhiên trên mạng cơ bản mỗi phòng đều gặp phải.
Trên người Lục Kiến Vi đều là mùi lẩu, thậm chí cả tóc cũng vậy.
Mỗi lần ăn lẩu, phiền phức nhất chính là điều này, quân áo và tóc đều bị ám mùi, ăn thịt nướng cũng vậy! Nếu cô không tắm gội sẽ rất khó chịu.
Mặc dù phòng tắm là nơi thường xuyên xảy ra sự kiện linh dị nhưng Lục Kiến Vi vân không sợ hãi.