Vì là nửa đêm, chỉ có ánh trăng trên cao chiếu xuống, làm cho cả thôn Giang Thủy càng thêm quái dị khó lường.
Trương Hữu Sơn vừa đi vừa nói: "Chỗ này không đơn giản chút nào, một nơi có nhiều trẻ ma đến thế, nhìn qua đã biết tội nghiệt rất nặng."
Hôm nay anh ấy cảm nhận được không khí báo trước cơn bão nhưng không ngờ lại là cảnh tượng như thế này, thực sự quá bất ngờ.
Có trẻ ma không phải là chuyện đặc biệt, đặc biệt là những đứa trẻ ma này đều là trẻ bị dị tật, một hai đã đành! Đẳng này... là toàn bộ.
Trương Hữu Sơn còn nghi ngờ rằng mỗi năm quốc gia có nhiều trẻ bị dị tật như vậy! Không biết có bằng một góc ở đây không?!
***
Đi không bao lâu, phía trước có tiếng nói chuyện.
Lục Kiến Vi tập trung tinh thần, đưa ra một dấu hiệu cho Trương Hữu Sơn.
Trương Hữu Sơn ngay lập tức hiểu ý, im lặng đi theo sau cô hướng về phía nguồn âm thanh.
Phía trước là một khu rừng, mơ hồ thấy được một nam và một nữ.
Người đàn ông gấp gáp nói: "Nhanh lên, hôm nay có nhiều người lạ đến, đừng trì hoãn nữa! Trì hoãn thêm trưởng thôn sẽ tức giận!"
Giọng nói của hắn ta rất không kiên nhân, thậm chí còn toát ra một chút ghê †ởm, dường như người kia đã làm điều gì đó không thể tha thứ.
Người phụ nữ đứng quay lưng về phía Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn, tóc rối bù và hình như đang cầm thứ gì đó, trông từ phía sau rất công kềnh.
Tiếng nói thảm thiết của người phụ nữ vang lên: "Đây là con tôi... Tôi không muốn vứt bỏ nó... Cho tôi nhìn nó thêm một lần nữa được không... Chỉ một lần thôi... Nó là con chúng ta..."
Người đàn ông tức giận: "Tôi không có đứa con như vậy!"
Sau đó, tiếng khóc của người phụ nữ vang lên xen lẫn với tiếng khóc của trẻ sơ sinh, làm cho người ta rùng mình.
Trương Hữu Sơn cảm thấy như quan niệm thế giới của mình đã bị làm mới, thấp giọng: "Họ định vứt bỏ đứa trẻ này?"
Lục Kiến Vi nói: "Có lẽ vậy."
Không phải có lẽ nữa... Mà là chắc chắn.
Lục Kiến Vi đoán đứa trẻ đó có lẽ cũng là trẻ dị tật, đó là lý do người đàn ông kia cảm thấy ghê tởm như vậy! Vì không thể lộ ra ánh sáng, bọn họ mới phải ra ngoài giải quyết vào ban đêm.
Sau khoảng một phút, người đàn ông không chịu được nữa, quát: "Cô có đi không? Không đi thì đưa đây... Để tôi đi! Cô tự về nhà một mình đi."
Người phụ nữ khóc lóc lắc đầu: "Không... không..."
Đây là đứa con mà cô ấy đã mang nặng đẻ đau, là một phần thịt rơi ra từ người cô ấy! Dù nó trông như thế nào... Cô ấy cũng không muốn vứt bỏ...
Ánh mắt người đàn ông ánh mắt lộ rõ sự dữ tợn, bất ngờ giật lấy đứa trẻ đi thẳng, không quan tâm đến người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ không dám khóc quá †o, vội vàng chạy theo sau người đàn ông, cố gắng giành lại đứa con của mình.
Lục Kiến Vi nói: "Theo sau họ."
Trương Hữu Sơn vội vàng theo kịp bước chân của cô, trong lòng vẫn tự hỏi tại sao Lục đạo trưởng lại bình tĩnh đến thế, người phụ nữ bình thường chứng kiến cảnh này đã sớm hoảng loạn.
Lục Kiến Vi không bộc lộ cảm xúc nhưng thực tế cô rất tức giận.
Mỗi đứa trẻ đều là một sinh mệnh, nếu đã không muốn thì ban đầu không nên sinh! Đã sinh ra lại vứt bỏ là hoàn toàn sai trái!
Người đàn ông và người phụ nữ không đi nhanh lắm! Vì khả năng nhìn đêm của họ không tốt, đôi khi còn bị vướng vào cành cây.
Đối với Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn phía sau, cặp vợ chồng kia hoàn toàn không hay biết, cũng không biết sắp tới sẽ xảy ra điều gì.
Sau khoảng hai phút đi bộ, số lượng cây cối đã thưa thớt hơn! Một khoảng sáng rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người.
Phía trước là con sông chảy qua thôn Giang Thủy.
Trương Hữu Sơn gần như lập tức biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì?! Anh ấy muốn lao lên ngăn cản hai người kia.
Nhưng Lục Kiến Vi lại ngăn cản: "Đợi thêm chút nữa."
Trương Hữu Sơn nói gấp: "Đợi thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ không sống được nữa! Chúng ta không thể chờ đợi."
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không đâu."