Cao Chấn phản ứng nhanh hơn Tô Khả Diện: "Đạo diễn!"
Đạo diễn Trương giật mình vì tiếng gọi, đang định mắng vài câu nhưng bỗng cảm thấy vai nặng thêm, có ai đó vịn lên vai ông.
Trong xe toàn là diễn viên quần chúng, ông ấy cũng không quan tâm lắm.
Nhưng sau đó không có động tính gì nữa, đạo diễn Trương chuẩn bị xuống xe thì thấy trên vai có một bàn tay lạnh ngắt, cứng đờ đang đặt lên.
Trong đêm tối, cảm giác nó giống như bàn tay của xác chết mới đào lên từ mộ huyệt làm đạo diễn Trương rùng mình, từ từ quay đầu lại! Khi nhìn đối diện với gương mặt kia, ông ấy hét âm lên: "Aaaa" Những nét trên gương mặt đó không còn rõ ràng nữa, máu thịt be bét như là vừa trải qua chấn động nào đó đang hướng về phía ông ấy.
Cao Chấn ngay lập tức biết có chuyện không ổn, nhanh chóng chạy tới.
Tim Tô Khả Diện đập loạn xạ, cô ta nắm chặt lá bùa hình tam giác chạy theo! Sau đó ném nó vào gương mặt kia.
Dù đã cháy đen nhưng lá bùa vẫn còn một chút tác dụng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người không dám tiếp tục lên xe, họ vật lộn để kéo Đạo diễn Trương ra khỏi cửa sổ.
Thật khó khăn để kéo một người đàn ông béo phì ra khỏi cửa sổ xe.
Thật kỳ lạ, khi đạo diễn Trương vừa rời khỏi xe thì cửa sổ tự động đóng lại, như thể có ai đó bên trong đóng vậy.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất vào màn đêm giống như hai lần trước.
Mọi người vây quanh đạo diễn Trương đang nằm dưới đất với sắc mặt tái mét, cả người run bần bật, nửa ngày không thốt nên lời.
Lưng ông ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tô Khả Diện ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn! Giờ ông đã tin chúng tôi chưa?"
Ông ấy hoàn hồn lấy điện thoại ra bấm số.
Phó đạo diễn bên kia nhanh chóng nhấc máy: "Đạo diễn sao vậy?"
Nghe giọng nói đó, ông ấy mới chấn tĩnh một chút, gẵn giọng: "Sao anh phụ trách lái xe mà để thứ không sạch sẽ lên xe vậy?"
Phó đạo diễn ngạc nhiên: "Không thể nào! Trong xe hoàn toàn bình thường."
Đạo diễn Trương tức giận quát: "Anh còn nói bình thường nữa! Anh không thấy có thứ bẩn thỉu trên xe à?"
Nghe xong, phó đạo diễn càng thêm bối rối: "Đạo diễn! Tôi không thấy gì cả.
Lúc nãy anh lên xe rồi ngồi im luôn, sau đó bị họ kéo xuống mà."
Nghe vậy, ông chỉ thấy tóc gáy dựng đứng.
Thứ trên chiếc xe đó... Phó đạo diễn hoàn toàn không có phản ứng gì, hay là hắn cũng không phải người?
Đúng lúc này, Tô Khả Diện lại nói: "Tài xế không nhúc nhích mà, sao lại thấy đạo diễn bị chúng tôi kéo xuống?"
Đạo diễn Trương giật mình.
Một nhân viên bên cạnh nói: "Xe có gương chiếu hậu mà."
Ông ấy cố gắng chấn tĩnh nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy lại hoảng sợ, ra lệnh: "Tất cả nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục quay."
Bọn họ dựng một lều tạm tại chỗ để chuẩn bị quay cảnh kinh dị trên xe buýt vào ngày mai.
Phó đạo diễn dù không rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn đồng ý.
Đạo diễn Trương thở phào nhẹ nhõm, sờ lên trán đầy mồ hôi lạnh"Cái quái gì thế này!"
Sau sự cố này, cả đạo diễn và diễn viên chính đều không thể tiếp tục công việc, đoàn phim cũng phải tạm dừng, mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Tô Khả Diện canh chừng bên cạnh: "Hay là chúng ta đi tìm Lục Bán Tiên? Có lẽ ông ấy sẽ có cách." Cô ấy đưa màn hình điện thoại có †in nhắn của Lục Bán Tiên cho đạo diễn Trương xem.
Ban đầu, đạo diễn Trương cũng định đồng ý, nhưng khi thấy giá cả tăng cao, ông lập tức từ chối: "Không được, không được... Ngày mai tôi đi đổi chiếc xe buýt khác ở công ty."
Thông thường, ông không có tiền mướn pháp sư, nghe nói giờ mời pháp sư phải mất hàng chục ngàn, thà ông dùng số tiền đó mua lại một chiếc xe buýt cũ.
Tô Khả Diện định nói lúc đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.
Đạo diễn thật là keo kiệt, đến thời điểm này mà vẫn còn đắn đo tiền bạc, câu nói "có tiền không mạng thì tiêu không nổi" mà ông ấy dường như không hiểu.
Mặc dù nghĩ thế nhưng Tô Khả Diện không dám phát ngôn, bản thân chỉ là †ân binh, nếu bị đạo diễn ghét thì hậu quả sẽ nặng nề.
Đêm đó, ba người họ gần như không ngủ được.
Sáng hôm sau, phó đạo diễn dân theo các diễn viên quần chúng quay lại, hỏi chuyện tối qua nhưng tất cả đều nói mọi thứ bình thường.