Vân Điệp khẽ gật đầu với Hồng Mân một cái. Bấy giờ, Hồng Mân bỗng tỏ ra bối rối, bà ta cũng gật đầu liên tục vài cái để chào Vân Điệp. Trên mặt một mảnh hốt hoảng chứ không hề có dáng vẻ vui mừng. Vân Điệp nhìn sang cha Giang: "Bạn của cha có vẻ khá kỳ lạ đấy ạ. Lần đầu tiên con thấy người có dáng vẻ đáng thương thế này khi chào hỏi với người khác. Con còn chưa nói gì với dì ấy cả."
Cha Giang thấy Vân Điệp lành lạnh nói vậy thì cũng biết cô cảm thấy không vừa ý. Ông cũng có chút lúng túng trước dáng vẻ này của Hồng Mân, bởi bình thường bà ta không hề như vậy. Không biết tại sao bây giờ lại cư xử khác lạ thế này.
Hồng Mân nghe vậy thì hiểu rõ Vân Điệp là nhân vật không tầm thường. Trong lòng bà ta âm thầm tính toán nhưng ngoài mặt lại lắc đầu nguây nguẩy, một bộ dáng gấp rút sắp khóc tới nơi.
Không chờ cha Giang lên tiếng, Vân Điệp không thèm quan tâm đến Hồng Mân đang làm trò, cô khẽ hắng giọng: "Nhưng cũng tới cửa nhà rồi, cha định mời dì ấy vào chơi hay sao ạ? Con cũng có vài chuyện muốn nói riêng với cha."
Nghe Vân Điệp hỏi vậy thì cha Giang lại càng cảm thấy lúng túng hơn. Ban đầu, khi nghe tin Vân Điệp sẽ đến đón ông thì cha Giang đã dự tính sẵn là sẽ giới thiệu Hồng Mân với Vân Điệp. Đồng thời, ông cũng nói rõ mọi chuyện và tình hình hiện tại của ông và Hồng Mân cho Vân Điệp biết.
Vậy mà từ khi gặp Vân Điệp cho đến bây giờ thì cha Giang đều luống cuống đến phát hoảng, những gì ông đã dự tính từ trước cũng đều tan thành mây khói. Chẳng thà ông nói trước với Vân Điệp còn hơn là đợi cô không biết gì rồi hỏi han ông, ông sợ Vân Điệp sẽ cảm thấy buồn.
Trên hết là cha Giang cảm nhận được Vân Điệp không hề có ý làm quen với Hồng Mân. Có lẽ một phần cũng vì vậy mà ông đã gạt đi vấn đề giới thiệu Hồng Mân với Vân Điệp ư?
Cha Giang gãi đầu, cảm thấy nan giải thật sự. Chỉ là dù muốn dù không gì thì ông cũng không thể im lặng mãi thế này được. Cha Giang nhìn qua Hồng Mân đang đứng co ro một góc, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương rồi sau đó ông nhìn lại Vân Điệp đang lẳng lặng đứng im nhìn ông.
Thần sắc trên mặt của Vân Điệp vô cùng bình tĩnh, điều đó khiến cho cha Giang có chút thẫn thờ. Bởi đã lâu hai cha con đều không gặp nhau, mà Vân Điệp lại đang mang linh hồn ở tuổi ba mươi hai nên hiện tại quả thật là ông cũng không thể đoán ra được Vân Điệp đang suy nghĩ điều gì.
Không khí hiện tại có phần kỳ lạ, cha Giang thì gãi đầu liên tục, ông đang sắp xếp lại mọi chuyện ở trong đầu để có thể nói cho Vân Điệp biết theo cách khiến cô dễ chịu nhất có thể. Vân Điệp vẫn đứng im nhìn cha Giang, gãi đầu là cử chi của Cha Giang mỗi khi ông lo lắng hay hồi hộp.
Bỗng cạch một tiếng, cánh cửa nhà bật mở phá tan bầu không khí im ắng này. Ánh mắt ba người đứng bên ngoài không khỏi dồn thẳng vào cánh cửa. Bấy giờ, Vân Điệp nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi với mái tóc tém đáng yêu và dáng người thon nhỏ đang đứng phía sau cánh cửa.
Ánh mắt cô gái trẻ tuổi nhìn về phía cha Giang và Hồng Mân rồi mỉm cười thật tươi: "Cha với mẹ về rồi ạ? Hồi nãy con ngủ dậy không thấy cha mẹ đâu, hóa ra là nắm tay nhau đi dạo mà không rủ con, xấu quá nha."
Ngay lúc Vân Điệp có hơi sửng sốt thì cô gái trẻ tuổi lại chuyển tầm mắt sang Vân Điệp, hai mắt mở to kinh ngạc: "Ồ, đây là ai vậy cha mẹ? Là khách của nhà mình ạ?"
Nói đoạn, cô gái trẻ tuổi vui vẻ bước đến định kéo lấy tay của Vân Điệp, giọng làu bàu trách móc: "Em tên là Lục An, chị vào nhà chơi đi ạ. Cha mẹ em là vậy đó, toàn tình tứ với nhau đến ngọt muốn c.h.ế.t luôn. Đôi khi em cũng thấy ganh tị lắm. Mà chị là bạn của cha mẹ em ạ? Đây là lần đầu tiên em gặp chị ấy."