Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 34: Ngoại truyện 2: Đi chơi cùng chú (1)






"Em độc ác quá, không thương người ta sao?"

"Thương... thương gì chứ, ai thèm thương chú."

...

Thời gian trôi qua thật nhanh, sáng sớm A Dương đã đến Trần gia đón cô bé nhà mình đi chơi, là cuối tuần nên Trần Tuân cũng ở nhà, hắn đang ôm tiểu bảo bối của mình trên tay thấy A Dương huýt sáo đi vào liền 'chậc' một tiếng rồi nói.

"Công việc không làm, ăn chơi là giỏi."

Trịnh Chí Dương giật giật khoé môi: "..."

Ông chủ, hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có can đảm mới sáng sớm đã cãi lại ông sếp lớn này của mình, hắn cười trừ hai tiếng đáp lại:

"Haha... ông chủ buổi sáng vui vẻ."

Trần Tuân cười đùa với con trai nghe A Dương nói liền lắc đầu lạnh nhạt nói:

"Thấy mặt cậu liền không vui nổi, hai người đi nhanh một chút..."

A Dương cười trừ không đáp, ngồi một bên chờ tiểu Hinh ra. Đầu ngón trỏ liên tục cọ xát với ngón cái, A Dương hình như có chút hồi hộp, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn rủ con gái ra ngoài chơi, mà người đó lại là tiểu Hinh mồm miệng lanh lợi nữa.

Từ trên lầu một bóng người thấp thoáng Quân Yên đi xuống vừa thấy A Dương cô liền biết hắn đến đây để làm gì không nhịn được trêu vài câu:

"Ai ui, A Dương đến đón tiểu Hinh đi chơi sao?"

"Tiến triển nhanh quá rồi đấy nhỉ, lúc nào tôi mới có thể uống rượu mừng đây?"

Gò má hắn ửng đỏ xấu hổ cười cười, nào có chuyện dễ dàng như vậy cơ chứ thiếu phu nhân càng ngày càng biết nói đùa rồi.

A Dương lắc đầu ngượng ngừng đáp:

"Thiếu phu nhân đừng trêu tôi nữa, để tiểu Hinh nghe được... cô ấy sẽ giận đó."

"Thôi, không dám đâu... nó khoái gần chết."

Giọng của Trần phu nhân vang lên, không biết bà đến từ lúc nào hẳn là từ cái lúc thiếu phu nhân nói cho nên mới góp vui như vậy. Hai người này, con dâu tung thì mẹ chồng hứng hoà hợp đến mức khiến hắn phải xấu hổ, nhưng trong thâm tâm lại sinh ra một chút vui vẻ.

"Hôm nay bảnh tỏn nhỉ?" Trần phu nhân lại trêu.

Bà vỗ vỗ bàn tay tiếng 'bộp bộp' vang lên thu hút sự chú ý của Trần Đồng Quân đang ở trên tay Trần Tuân, bà vừa chơi với cháu trai vừa cười cười trêu chọc A Dương.

Không dám phản bác nói đúng hơn là không biết phản bác lại kiểu gì bởi vì nói quá đúng, A Dương cũng vì hôm nay mà đã dậy từ sớm tắm rửa sạch sẽ rồi lại dành ra cả giờ đồng hồ để lựa một bộ đồ thích hợp để đi chơi với tiểu Hinh.

Bóng ai đó vụt qua tầm mắt hắn, tiểu Hinh duyên dáng bước xuống, mái tóc dài được tết lại với nhau, hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu cũng không kém phần xinh xắn, làn da vốn đã trắng cho nên càng thích hợp hơn, tiểu Hinh mặc váy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Bình thường A Dương cũng chỉ thấy cô mặc quần đùi ngắn, hoặc quần dài khi ở nhà, mặc váy xinh xắn như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Không tránh khỏi sự ngượng ngùng, cả hai rơi vào tình thế 'tiến thoái lưỡng nan' tiểu Hinh như đang đứng trước phụ huynh của mình vừa xấu hổ vừa sợ sệt, cô bước đến đến mặt đỏ như trái cà chua chín mọng lắp bắp nói:

"Phu nhân, thiếu phu nhân... con xin phép ra ngoài một lúc ạ."

Cô gái nhỏ xấu hổ đến đỏ mặt, đáng yêu đến mức làm người khác muốn bước đến ôm vào lòng bảo vệ. Trịnh Chí Dương đứng lên, chậm chạp bước đến đứng cạnh tiểu Hinh, bộ dạng của hai người quả nhiên rất xứng đôi, như một cặp đôi đến xin phép phụ huynh để được ra ngoài với nhau.

Khép nép, e ngại.

Trần phu nhân cười cười, biết người ta xấu hổ nhưng vẫn đùa rằng:

"Ôi dào, đi cả ngày cũng được... nhà nhiều người mà, thiếu con cũng không mất mát gì."

"Hôm nay mặc váy, xinh đấy."

Quân Yên còn rất phối hợp với mẹ chồng, cô gật đầu tán thành:

"Xinh thật, váy này là do con mua đó mẹ."

"Thế lúc nào mua thêm vài cái để con bé mặc đi hẹn hò... xinh đấy, đẹp đôi đấy." Trần phu nhân cười cười.

Eo ôi, con bé nó hận không thể đào cái hố mà nhảy xuống đến nơi rồi kìa, nhìn nó cúi gầm mặt mà thấy thương nhưng mấy cái người đã yên bề gia thất này lại không có ý định buông tha thì phải.

A Dương thấy cô gái của mình bị trêu đến không dám ngẩng mặt lên liền xót, hắn cười cười nói:

"Vậy tôi xin phép đi trước ạ... đi thôi em."

"Con... con đi ạ, con sẽ về sớm."

Tiểu Hinh như được đặc xá, cô lắp bắp bước chân loạng choạng đi theo phía sau Chí Dương. Thật xấu hổ, mất mặt quá đi thôi.

Trần phu nhân dõi mắt nhìn theo cuối cùng không nhịn được mà bật cười, cảm thán một câu:

"Tuổi trẻ thật tuyệt."

Đây dường như đã là câu cửa miệng của bà rồi thì phải, cứ mỗi lần thấy đám thanh niên này có chuyện gì bà liền dùng câu này để chốt hạ.

Chiếc xe hơi chạy ra đường lớn hoà vào dòng xe tấp nập, hôm nay là cuối tuần xe cộ trên đường vào giờ này rất đông xe đi được một đoạn lại phải dừng lại vì tắc đường, nhưng cũng cảm ơn nhờ tắc đường hắn mới có thời gian ngắm cô gái bên cạnh nhiều hơn một chút.

Đã là cái liếc mắt lần thứ 5 rồi, tiểu Hinh bị nhìn đến quẫn bách cô không vui nói:

"Chú tập trung lái xe đi nhìn cái gì mà nhìn."

"Tắc đường mà, rảnh nên nhìn một chút." Hắn cà lơ phất phơ đáp.

"Nhìn nhìn tôi lại móc mắt giờ..." Cô trừng mắt, đáp lại.

Trịnh Chí Dương không khỏi bật cười, thấy phía trước xe đã đi hắn liền đạp chân cho xe chạy tiếp vừa lái xe vừa nói:

"Em độc ác quá, không thương người ta sao?"

"Thương... thương gì chứ, ai thèm thương chú."

Tiểu Hinh lắp bắp đáp, tự dưng nói đến chuyện này cô lại lắp bắp như bị ai bắt thóp, ngại ngùng đến mức không nói thành lời. Cái người này đã già có xấu tính xấu nết nữa, ai mà thèm thương.

"Không thương thật hả?" Chí Dương mím môi, tỏ vẻ buồn rầu.

Đôi mắt đen láy liếc sang nhìn biểu cảm ủy khuất của Chí Dương trong lòng động một cái, hai tay ở trên đầu gối vô thức cuộn tròn lại, bối rối đáp:

"Thật... thật chứ, ai thèm đùa."

Nói xong cô không khỏi chửi thầm một câu, bản thân nói xạo cũng tệ thật đấy, lắp ba lắp bắp như này thì thà im miệng còn hơn, nhưng biết sao được lỡ mồm mất rồi, ông chú này lại cà khịa cho mà xem.

Chỉ là không ngờ hắn lại không cà khịa, đá xéo cô như trước mà mím môi cười, tiếng cười trầm thấp lại rất dễ nghe.

Trịnh Chí Dương đáp:

"Không sao cả."

"Tôi thương em là được, rồi một ngày em cũng hiểu lòng tôi thôi."

"Tiểu Hinh, tôi không ngại chờ đợi."