Mãnh Long Thiên Y

Chương 138:  Không ổn! 




"Ai dạy mày cách này? Nếu không nói tao ném mày vào lò đan để luyện hóa, làm mày hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Ai biết linh hồn kia không những không sợ mà còn cười âm hiểm: "Mày thật sự nghĩ rằng dễ dàng tóm được tao như vậy sao?"

Ngay sau đó, không đợi Lý Cảnh Thiên kịp phản ứng thì linh hồn đã đột nhiên nhắm mắt lại rồi nhíu mày.

Không ổn!

Lý Cảnh Thiên lập tức ngăn cản ả, nhưng đã quá muộn.

Linh hồn này bám vào người Âu Dương Thiến quá lâu, đã sinh ra cảm ứng năng lượng với thân thể cô ta. Mặc dù anh dùng kế sách tách linh hồn ra nhưng ả vẫn có thể vận dụng mối liên hệ này để Âu Dương Thiến lập tức cảm nhận được những chuyện ả trải qua.

Bây giờ ả đang bị bóp cổ, lạnh toát cả người. Vậy Âu Dương Thiến cũng đang trải qua cảm giác ngạt thở và rét lạnh!

Sự khó chịu cùng cực làm Âu Dương Thiến lập tức tỉnh táo lại. Cô ta từ từ mở mắt, suy yếu ngồi dậy từ trên giường, lại nhìn thấy Lý Cảnh Thiên quần áo không chỉnh tề đứng bên giường mình, còn đưa một tay ra giống như sắp nhào đến.

Cô ta vô thức nhìn xuống phía dưới...

"A —— —— "

Âu Dương Thiến lập tức ngồi bật dậy, kéo chăn qua trùm kín từ trên xuống dưới.

"Lưu manh! Chết tiệt!! Cặn bã!!!"

Âu Dương Thiến mắng hết những lời thô tục có thể nghĩ tới ra, tủi nhục mà nước mắt tràn mi!

Vì sao?



Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao cô ta không nhớ gì cả?

Cô ta chỉ nhớ lúc trên xe Lý Cảnh Thiên yêu cầu mình dừng lại và nói muốn về nhà.

Lúc ấy cô ta rất tức giận, sau đó...

Không nhớ được cái gì cả...

Chẳng lẽ... Lý Cảnh Thiên giở trò gì với mình?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Thiến bắn ra vô số ánh đao, muốn chém Lý Cảnh Thiên thành muôn mảnh.

Nhất định là như vậy!

Không thì tại sao cô ta không nhớ cái gì cả?

Nhất định là anh muốn trả thù cô ta!

Không! Không chỉ trả thù cô ta mà anh còn muốn trở thành con rể của Âu Dương gia để tới chiếm tài sản của nhà họ.

Lòng lang dạ thú!

Cô ta thật sự đã nhìn lầm anh!



Vốn nghĩ anh chỉ là một tên nhà quê đáng ghét, mặc dù y thuật không tệ lắm, nhưng luôn xem thường cô ta, khiến cô ta rất khó chịu.

Lần này cô ta chỉ vì hờn dỗi nên mới giữ anh lại, không ngờ lại cho anh cơ hội xâm phạm mình.

"Buồn nôn! Bẩn thỉu! Lòng lang dạ thú! Phát rồ! Không bằng cầm thú!"

Từ đầu đến cuối, Lý Cảnh Thiên chỉ bình tĩnh đứng đó lạnh lùng nhìn Âu Dương Thiến.

Anh không biết những lời này là bản thân Âu Dương Thiến muốn mắng hay là linh hồn kia thao túng mắng ra.

Tóm lại là thất bại trong gang tấc, về sau muốn bắt lấy ả cũng khó.

Anh khẽ thở dài một tiếng, không mang theo chút tình cảm nào.

"Mặc kệ cô có tin hay không, vừa rồi là cô dụ dỗ tôi. Nói một cách chính xác là thứ bám lên người cô dụ dỗ tôi để lấy dương khí."

"Ả bám lên người cô để thải dương bổ âm, tẩm bổ cho chính mình. Vừa rồi tôi giả vờ bị ả mê hoặc để lấy lòng tin của ả, bất đắc dĩ mới cởi sạch quần áo của cô. Vào thời khắc ả mất cảnh giác nhất thì tôi kéo ả ra khỏi thân thể cô. Vào thời khắc mấu chốt thì cô tỉnh rồi để ả trốn thoát."

"Tôi chẳng làm cái gì cả."

Nhưng Âu Dương Thiến nghe những lời này lại cảm thấy càng chói tai.

Không phải anh rất lợi hại sao? Không phải còn có thể đuổi quỷ sao?

Vậy tại sao lại không có cách nào? Sao lại cởi sạch quần áo của cô ta?

Cởi đồ cô ta xong còn nói chẳng làm cái gì?