Mãnh Long Thiên Y

Chương 2: Thiên mệnh




Nghe được lời của Lý Cảnh Thiên, các đại lão trên toàn thế đang quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, người duy nhất trên thế giới có thể cứu bọn họ chỉ có Thiên Y!

Nhưng chẳng ai dám nói thêm một câu nào trước mặt Lý Cảnh Thiên.

Chọc giận Thiên Y, tai ương ngập đầu!

Lý Cảnh Thiên nói xong, chỉnh lại mặt nạ trên mặt, chắp †ay sau đít quay về phòng.

Các đại lão trên toàn thế giới quỳ trên đất đều là những kẻ săn mồi gian xảo đáng gớm, lại nước mắt lưng tròng nhìn Quả Nhi.

"Thánh Cô bà bà! Này! Hôm nay ngày mai bác sĩ không mở cửa, chúng tôi phải làm sao mới được đây!"

"Đúng đó! Thánh Cô bà bà cứu mạng! Thánh Cô bà bà cứu mạng với! Tôi nguyện dâng lên vạn lượng hoàng kim! Mười hộp mỹ ngọc!"

"Tôi nguyện dâng hàng nghìn hecta đất, người hầu vô số!"

Quả Nhi đứng đó chẳng biết phải làm sao, hơn nữa lại thấy xấu hổ vô cùng.

Những người lớn tuổi nhất trong số những người này đều ở độ tuổi sáu mươi hoặc bảy mươi, vậy mà lại gọi cô là bà bà, đúng là không biết xấu hổ mà.

Nhưng Quả Nhi lại mềm lòng, lén lút nhìn về phía phòng khám, Lý Cảnh Thiên đã đi vào, lấy lọ thuốc Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn từ trong ngực ra, chia cho những người có mặt một viên.

Đây là thuốc Lý Cảnh Thiên đưa cho Quả Nhi để phòng ngừa bất trắc, chỉ cần ăn một viên, sinh mệnh có thể kéo dài thêm bảy ngày mà không có cản trở gì.

Mọi người quỳ xuống cảm tạ ân đức của Thánh Gô, trong tiếng cười cười run rẩy của Quả Nhi, bọn họ kêu hơn hai mươi tiếng bà bà mới rời đi.

"Sư huynh, lần nào bọn họ cũng kêu em là bà bà, em già như vậy sao.... -

"Sư huynh..... Anh lại... " Quầy bán quà vặt trong thôn dưới chân núi, Quả Nhi mặt đỏ bừng đầy tủi thân nhìn Lý Cảnh Thiên, tay phải cầm một đầu mộc côn.

Đầu kia của mộc côn năm trong tay Lý Cảnh Thiên.

Lý Cảnh Thiên bị Quả Nhi dùng mộc côn dẫn đi, cười khúc. khích đầy ngây ngô, lau sạch nước mũi rồi rồi lại dùng tay bôi lên, vung vãi khắp nơi.

Những người qua đường bị nước mũi bắn trúng, vẻ mặt ghét bỏ, không khỏi chậc lưỡi.

Nhưng không ai thèm chấp đến. Bởi vì bọn họ đều biết, kẻ sống trên núi. Là một tên ngu.

Nhưng ai có thể biết được, vừa rồi ngay cả thủ tướng dị quốc cũng phải quỳ gối dưới chân người này!

Mười năm, lần nào cũng có một cô bé nắm mộc côn dắt tên ngốc này xuống núi để mua đồ dùng như gạo, mì, rau cả, đồ dùng thiết yếu hằng ngày.

Khi được hỏi, cô bé nói đây là anh trai mình, từ nhỏ đã mắc bệnh bại liệt.

Cũng đã hơn mười năm, người dân trong làng cũng quen rồi.

Giả điên!

Đây là những lời năm đó sư phụ để lại cho Lý Cảnh Thiên.

Trước khi chọn một người phụ nữ tự nguyện loan phượng cùng anh, Lý Cảnh Thiên phải giả vờ điên rồ trước mặt người ngoài, tuyệt đối không được bộc lộ bản tính chân thật của mình.

Cho dù dùng thân phận Thiên Y hành y cũng phải mang mặt nạ.



Bằng không, nếu người của quỷ giới phát hiện Lý Cảnh Thiên không phải người điên, hơn nữa chưa cùng "Thiên tử chỉ nữ" lập gia đình, nhất định sẽ câu hồn phách của anh xuống âm phủ.

Anh có thể sống trong hai mươi lắm năm này, tất cả đầu nhờ vào phân nửa công lực của sư phụ, cùng với việc giả điên giả khùng và lượng nguyên dương chống đỡ.

Lúc này Quả Nhi mới nhớ Lý Cảnh Thiên phải giả ngu, vội vàng không hỏi gì nữa, lấy khăn tay lau nước mũi cho Lý Cảnh Thiên, cúi chào người đi đường, sau đó dùng mộc côn kéo Lý Cảnh Thiên rời đi.

Ngày mai là ngày trọng đại của Lý Cảnh Thiên, chọn vợ.

Dựa theo quy củ Thiên Y đời trước mà sư phụ của Lý Cảnh Thiên đã lưu lại, khi thực hiện hôn ước với năm gia tộc, trước bài vị của ông phải thắp ba nén hương, phải có ngũ quả, đầu lợn, bò, cừu và một chiếc chậu đồng.

Nếu bên hôn ước hối hận thì phải cầm phong hôn ước năm đó cầu xin trước mặt Thiên Y, sau đó dùng hương đốt cháy tờ hôn ước trong chậu đồng, như vậy thì tờ hôn ước sẽ coi như hết hiệu lực.

Hôm nay Quả Nhi và Lý Cảnh Thiên xuống núi mua những thứ này.

"Ngày mai là ngày tế bái cha con phải không?” Lão chưởng quầy tang lễ vừa hút thuốc vừa hỏi.

Quả Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận lựa chọn nến, vàng thỏi và tiền giấy cho ngày mai.

Lý Cảnh Thiên đứng một bên cười khúc khích, cầm tượng giấy chơi, dùng chân đá vào khung cửa, Quả Nhi không ngừng tiến tới xin lỗi lão chưởng quầy.

Lão chưởng quầy xua tay, ông đã quen từ lâu, rít một điếu thuốc, có chút xót xa nhìn cô bé.

"Quả Nhi, con cũng đã hầu hạ tên anh trai ngốc này của mình mười năm rồi, cũng nên buông tay thôi, cũng đã mười tám mười chín tuổi rồi, nên lo lắng chuyện chung thân đại sự của mình thôi, tìm một nhà chồng tốt, chứ đâu thể nào chung sống với tên anh trai ngốc này cả đời được? Hàng xóm cách vách nhà lão có hai tên con trai xấp xỉ tuổi con, hơn nữa người ta còn làm trong thành phố, tiền lương một tháng cũng tới mấy vạn! Con có đồng ý để ông thu xếp cho con không?

Quả Nhi lắc đầu.

"Cảm ơn ông Cố, ông Cố không cần lo lắng đâu ạ, Quả Nhi đã có người trong lòng rồi."

Nói xong, mặt cô đỏ ửng lên, cười dịu dàng.

Nghe vậy, đĩnh vàng trong tay Lý Cảnh Thiên rơi xuống đất.

Trên đường trở về, Quả Nhi dẫn Lý Cảnh Thiên đến cửa hàng nội y, mua một vài bộ quần áo.

"Ồ! Bé con đã có người thích rồi sao? Em mua quần áo làm gì đấy? Hai người không phải muốn.....! A a a a! Là tên khốn nào! Ông đây phải làm thịt hắn!"

Trên đường lên núi, Lý Cảnh Thiên ôm hai cái túi lớn đuổi theo sau Quả Nhị, hỏi tới hỏi lui, tức giận đến mức không ngừng nói huyên thuyên cho đến khi quay lại phòng khám.

Quả Nhi đỏ mặt không nói gì, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Lý Cảnh Thiên.

"Ngu ngốc, không để ý tới anh." Dứt lời, quay mặt đi vào phòng bếp nấu ăn.

Buổi tối, trong phòng.

Phòng khám nhỏ của Thiên Y chỉ có một gian phòng ngủ nhỏ.

Cửa đóng, Quả Nhi đang tắm nước nóng trong chậu gỗ lớn ở hành lang bên ngoài.

Lý Cảnh Thiên và Quả Nhi đã sống cùng sư phụ trong một gian phòng từ khi còn nhỏ, sau khi lão Thiên Y qua đời, hai

người vẫn ngủ chung giường như trước.

Khi đó Quả Nhi chưa đầy mười tuổi, Lý Cảnh Thiên chỉ coi cô như một cô bé.



Nhưng khi Quả Nhi lớn lên từng ngày, thân thể cô giống như đóa sen xinh đẹp nở rộ, ngực cũng hơi nhô lên.

Mỗi ngày ngủ bên cạnh một cô gái xinh đẹp như vậy mà không cho ai chạm, không phải muốn ông đây tức chết hay sao!

Lý Cảnh Thiên chỉ có thể lấy cớ nửa đêm đi vệ sinh, thể hiện kỹ năng của mình.

Cót két—— Cửa phòng mở ra, Là Quả Nhi tắm xong quay về.

Giường kêu cót két, chắc chắn Quả Nhi đang ngồi ở mép. giường.

Ngủ cùng nhau.

Lý Cảnh Thiên năm ở bên kia giường, khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi được rõ ràng mùi dầu gội của Quả Nhi.

Nhịn không được quay đầu lại nhìn một tí...

Cảnh tượng đó khiến toàn thân Lý Cảnh Thiên run rẩy, anh nuốt một ngụm nước miếng.

Dưới ánh nến.

Quả Nhi đang ngồi bên giường, dùng khăn lau tóc ướt, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh.

Hơn nữa, chiếc váy ngủ hơi trong suốt, xuyên qua chiếc váy ngủ như lụa, có thể thấy rõ những đường cong của thân thể, theo từng động tác lau tóc của Quả Nhi, nó khẽ lắc

Trái tim Lý Cảnh Thiên đập loạn không thôi!

Nói là sư huynh sư muội, nhưng dù sao họ thậm chí còn không có quan hệ huyết thống nào, sao hôm nay Quả Nhi lại có bộ dạng không chút phòng bị như thế vậy?

Lý Cảnh Thiên cắn răng suýt chảy máu, vội vàng quay người lại, đắp chăn lên, giả vờ ngủ.

Phía sau, có thể nghe thấy Quả Nhi đang thu dọn chăn ga gối đệm, nhẹ nhàng đến gần Lý Cảnh Thiên.

Đôi môi ấm áp áp kề sát bên tai Lý Cảnh Thiên.

"Sư huynh..... em trong lòng anh, tâm ý mười mấy năm của em, anh..... Anh thật sự không biết.... "

Âm thanh như mật mùa xuân tháng sáu, thấm vào ruột gan, mà trong vị ngọt nào kia, chính là xuân ý ngượng ngùng vô hạn.

"Ngày mai, ngày mai là ngày sư huynh chọn vợ. Khi sư huynh có vợ, có phải trong lòng sẽ không còn có chỗ cho e

"Hôm nay Quả Nhi muốn nói rõ cho sư huynh tâm ý đã giấu kín suốt mười chín năm."

"Em thầm nghĩ muốn gả cho sư huynh..... Quả Nhi biết, sư huynh mang thiên mệnh trong người, cả đời em chỉ có thể làm em gái của anh... Em không cưỡng cầu có thể ở bên sư: huynh cả đời..... Như vậy! Để cho em làm tân nương ngày mai của huynh cũng được..... "

Quả Nhi nói xong, nhẹ nhàng cởi váy ngủ ra, để lộ bờ vai trắng nõn mềm mại, hai má đỏ bừng, ướt át khêu gợi.

Nhưng Lý Cảnh Thiên vẫn bất động.

Quả Nhi đỏ mặt, có hơi kinh ngạc. "Sư huynh? Ngủ rồi à?"

Quả Nhi lập tức xấu hổ không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên giận dữ, cô nhẹ mắng một tiếng ngu ngốc, sau đó thổi tắt nến đầu giường, nhẹ nhàng túm lấy bộ đồ ngủ mới mua.

Nhưng vào lúc này, Lý Cảnh Thiên đột nhiên xoay người, dùng bàn tay to lớn như dã thú ôm chặt Quả Nhi từ phía sau...