Mãnh Long Thiên Y

Chương 251: Hắn ta tát một cái lên đầu tên gầy!




Người được gọi là đại ca để râu quai nón, thân hình hơi mập.

Hắn ta tức giận nhìn điện thoại di động.

"Thằng này rất thông minh, biết chúng ta phải kiêng dè địa vị của nhà Hạ Hầu, sẽ không tùy tiện động tay, cùng lắm là đòi tiền. Chắc nó sốt ruột đi gom tiền chuộc rồi!”

Tên gầy nghe xong lại càng nghi hoặc.

"Nhưng ban nãy chúng ta còn chưa nói địa chỉ cho nó biết mà, tiền chuộc bao nhiêu cũng chưa biết đã bị nó uy hiếp lại, vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

Tên mập mạp quay lại, gõ mạnh lên đầu tên gầy!

"Mẹ nó làm sao tao biết? Làm cướp nhiều năm như thế, lần đầu tiên gặp phải chuyện này đấy! Con khốn kia đâu?”

"Đại ca yên tâm! Đã buộc chặt rồi! Đảm bảo không có vấn đề gì!”

Thấy đại ca đang khó chịu, tên gầy cũng chỉ có thể cẩn thận từng tí.

"Nếu không thì chúng ta thử hỏi cậu chủ Mã xem, dù sao vụ làm ăn này cũng là anh ấy giao cho chúng ta. Bây giờ rơi vào tình huống này, cũng nên hỏi ý kiến anh ấy”

Tên mập lắc đầu.

"Cậu chủ Mã tìm tới chúng ta là vì coi trọng năng lực làm việc của chúng ta! Hai chúng ta lẩn trốn nhiều năm như thế còn chưa từng bị thống đốc bắt được, nếu gặp chút chuyện nhỏ như này mà không giải quyết được, chẳng phải là tự đập bảng hiệu của mình sao!”

"Đây chính là vụ làm ăn cuối cùng của chúng ta, phải làm cho tốt! Hiện tại nói cho cậu chủ Mã, lỡ như giảm nửa tiền công của chúng ta thì không phải thiệt quá à!”

Tên gầy vừa nghe nói tiền tới tay có thể ít hơn một nửa, lập tức không nói gì nữa.



Lát sau, tên mập lại gọi điện thoại cho Lý Cảnh Thiên, nhưng hắn ta phát hiện điện thoại bị tắt!

"Mẹ nó!” Hắn ta vung tay lên muốn ném điện thoại đi!

Tên gầy nhanh tay lẹ mắt vội vàng cướp lại.

"Đại ca bớt giận, đại ca bớt giận! Đập điện thoại di động thì chúng ta hoàn †oàn không liên lạc được cho Lý Cảnh Thiên nữa! Em thấy, Lý Cảnh Thiên cũng là một tên lòng dạ hiểm độc, một người đẹp tuyệt vời như thế này mà nó cũng nhẫn tâm được!”

Tên mập bất đắc dĩ, chỉ có thể bấm một số điện thoại.

"Alo!” Giọng nói âm u ở đầu dây bên kia vang lên: “Mọi chuyện được làm xong hết rồi sao? Vậy để tôi thông báo cho nhà Hạ Hầu...”

"Không không không!” Tên mập vội vàng nói: “Cậu chủ Mã, có biến cố rồi! Lý Cảnh Thiên hoàn toàn không coi trọng gì, vụ làm ăn này khó làm...”

Mã Tuấn Sinh lạnh lùng chặn ngang!

"Làm sao hả? Anh định lên giá à?”

Tên mập cười nói: “Tôi không dám, chỉ là... Lý Cảnh Thiên cũng ghê gớm, hiện tại nó không nghe điện thoại! Chúng tôi không tìm được người thì phải làm sao đây?”

Cái gì?

Mã Tuấn Sinh giận tím mặt!

"Tôi cho các người hai trăm nghìn tệ để các người làm việc cho tôi như thế này hả?”

"Tôi nói với các người thế nào? Bất kể ra sao cũng phải dụ được Lý Cảnh Thiên tới hiện trường bắt cóc, bên phía tôi đã chuẩn bị xong xuôi để báo lại cho nhà Hạ Hầu và thống đốc rồi. Chỉ cần đội chắc cái mũ bắt cóc Hạ Hầu Thanh cho Lý Cảnh Thiên thì các người sẽ nhận được phần còn lại. Giờ thì hay rồi, diễn viên không có, các người bảo tôi diễn kịch kiểu gì hả?”

"Tôi cho các người mười phút, nếu không thể dụ được Lý Cảnh Thiên tới thì các người chờ người của thống đốc tới đi!”



Tên mập hoảng hốt, trên mặt lộ ra vẻ bực bội và âm u!

Tới nay mạng nhỏ lại nằm trong tay người ta, nhưng chỉ có thể vâng lời.

"Vâng... Vâng. Cậu chủ Mã, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức. Nhưng anh cũng phải biết là thằng Lý Cảnh Thiên này thật sự...”

Còn chưa dứt lời, trong điện thoại đã vang lên âm thanh tút tút! Cúp rồi! "Mẹ nó! Việc này làm sao mà làm được!”

Vốn định làm một vụ cuối cùng rồi rửa tay gác kiếm, thay tên đổi họ hưởng thụ nửa đời sau.

Không nghĩ tới đơn hàng cuối cùng lại khốn nạn như thết

Trong đầu hắn ta rối bời, quay đầu lại thì thấy tên gầy đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Thanh đang co rúm lại ở trong góc!

Hắn ta tát một cái lên đầu tên gầy!

"Tao cho mày biết, dù gì đi nữa cũng đừng có suy nghĩ lệch lạc gì! Bằng không chết thế nào cũng không biết đâu!”

Người gầy hơi không cam lòng, thèm muốn khó nhịn.

"Đại ca, cho tới bây giờ em cũng chưa gặp được người phụ nữ nào đẹp thế này. Em biết không thể động vào nhưng...Sờ một cái cũng đâu có sao? Làm gì có ai biết..."

Tên mập do dự.

Không sai.

Không thể làm, chẳng lẽ còn không thể sờ sao?