Châu Bình theo tiếng động nhìn sang, nhưng chỉ nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi hơn anh ta, đang ở đó nói xăng nói bậy!
Anh ta khế cau mày.
“Anh là ai?”
“Lý Cảnh Thiên.”
Châu Bình cau mày càng sâu hơn, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười đầy ẩný.
“Thì ra là chàng công tử bột được Hạ Hầu gia nuôi. Nghe nói anh liên tiếp dụ dỗ mấy thiên kim thế gia, tôi khuyên anh, khẩu vị không tốt thì bớt ăn cơm mềm lại. Không có chuyện gì làm thì đọc sách nhiều lên, đừng có không có bản lĩnh lại còn thích thể hiện. Thế giới này. Chung quy vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Người đàn ông mà dựa vào phụ nữ thì....ˆ
Anh ta nói chưa nói hết lời thì liền nhìn Lý Cảnh Thiên với ánh mắt khinh thường.
Hàm ý sỉ nhục là cực kỳ rõ ràng. Tê Thiên lúc này có chút không vui.
Là hắn đưa Lý Cảnh Thiên tới nơi này, bây giờ lại bị người khác sỉ nhục như vậy!
Nhưng hắn vừa định nói gì đó thì Lý Cảnh Thiên đã bước lên một bước ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm!
Vậy mà anh lại biết đánh đàn Piano sao?
Châu Bình nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì khóe miệng khế nhếch lên khinh miệt.
“Tôi đã nghe nói đến anh, Lý Cảnh Thiên, chẳng qua là đồ đệ của một bác sĩ vùng quê, cả đời còn chưa vào được thành phố mấy lần, sợ là đến cây đàn piano. trông như thế nào anh còn không biết nhỉ? Cây đàn Piano này là cây đàn nổi tiếng đấy, giá trị trên trăm vạn! tôi khuyên anh, trước khi làm hỏng cây đàn này, mau chóng ra khỏi đó đi, tránh để đến lúc lại đền không nổi.”
Nói xong, lại cười bổ sung thêm một câu: “Ồ, xin lỗi, tôi quên mất. Đền không nổi thì anh còn có thể tìm đám nữ nhân kia của anh mà nhỉ! Chỉ có điều là....không biết em nào sẽ thực sự cứu anh.”
Nói xong thì mọi người xung quanh đều bật cười.
Không có ai đứng ra giải vây cho Lý Cảnh Thiên, bọn họ đều hận không thể xem trò cười của anh.
Từ khi bước xuống chuyên cơ của Kiều gia, một người không quyền không thế không tên tuổi như anh đã trở thành cái gai trong mắt đám người này.
Một người có thân thế không bằng mình, vậy mà lại đồng thời bấu víu vào được nhiều gia đình có thế lực như vậy, chuyện này khiến trong lòng bọn họ làm sao có thể thoải mái được chứ?
Đặc biệt là Châu Bình.
Lần này đi tới tiểu đảo, anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải bám víu vào Kiều Nguyệt Hàm. Vì chuyện này mà trước đó anh ta đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều. Nào ngờ anh ta còn chưa bắt đầu hành động thì nghe nói Kiều Nguyệt Hàm lại chủ động tiếp cận một nam nhân, lại còn dùng cả chuyên cơ riêng!
Chuyện này khiến Châu Bình cảm thấy có nguy cơ rất lớn.
Vốn nghĩ rằng bây giờ tìm kiếm chút danh tiếng ở chỗ này rồi đi tìm tên bụi đời pk, khiến hắn thấy khó mà bỏ cuộc. Nào ngờ chính bản thân hản lại đụng phải.
Vừa đúng lúc!
“Việc đánh đàn Piano ấy à, không phải là chuyện học nhanh mà thành được. Nếu như không có tám năm mười năm tích lũy kỹ năng, thì tuyệt đối....”
Lời còn chưa dứt, một tiếng đàn piano mãnh liệt liền truyền đến! Toàn thân Châu Bình chấn động!
Đây chính là bản nhạc mà anh vừa đàn tấu lúc nãy, cũng là một trong những bản nhạc nổi tiếng của Thành đại sư!
Bản nhạc này nhìn chung không quá khó, nhưng nếu muốn đàn hay thì lại không phải là chuyện dễ. Mặc dù nhạc phổ đơn giản, nhưng sự liên kết giữa mỗi một âm lại khó xử lý một cách lạ thường, đàn không tốt sẽ khiến nó trở nên vô cùng gượng gạo.
Mà điều khiến nó có thể trở thành bản nhạc nổi tiếng của Thành đại sư chính là vì, trong toàn bộ giới dương cầm, chỉ có Thành đại sư mới có thể đàn cho những tổ hợp nốt nhạc khó xử lý như vậy trở nên tuyệt diệu, không hề có chút cảm giác khó chịu.
Thế mà....
Trên trán của Châu Bình từ từ thấm đẫm mồ hôi.
Chuyện này không thể nào....
Chắc chắn là anh ta xuất hiện ảo giác!